Trước khi đến đây, Phong Mã đã tìm hiểu rất kỹ về Giản Tử Mạch, bao gồm cả việc sử dụng một số biện pháp đặc biệt. Trong vòng hai ngày, ngoài việc không thể điều tra được gì về gia tộc gốc của Giản Tử Mạch, hắn ta đã thu thập đủ thông tin về quá trình phát sóng trực tiếp và những bệnh nhân mà Giản Tử Mạch từng điều trị. Những dữ liệu thu được khiến người ta phải kinh ngạc: mặc dù hiệu quả không quá rõ ràng ngay lập tức, nhưngtất cả những người từng khám bệnh đều đang dần cải thiện.
Phong Mã tin rằng, đối với căn bệnh của ông ngoại, Giản Tử Mạch có thể chính là một đột phá quan trọng.
Tuy nhiên, lần này hắn đến không phải để yêu cầu Giản Tử Mạch ngay lập tức chữa bệnh cho ông ngoại. Ông ngoại hắn không phải là người bình thường; nếu muốn điều trị, phải thông qua sự phê duyệt của một số cơ quan Đế Quốc, thậm chí cần điều tra bối cảnh. Lần này, mục đích chính của hắn là nghe thử xem liệu Giản Tử Mạch có biện pháp nào đối với bệnh cuồng táo giai đoạn nặng không. Nếu có thể thu thập được thông tin nhất định, hắn sẽ nỗ lực thúc đẩy quá trình xin phê duyệt.
Thời gian không còn nhiều.
Ông ngoại đã hôn mê suốt 70 năm. Dù khoa học kỹ thuật của Đế Quốc có tiên tiến đến đâu, vẫn không thể giữ các cơ quan nội tạng của ông hoạt động bình thường mãi mãi. Nếu không thay thế một số cơ quan bằng bộ phận máy móc, hoặc cấy ghép cơ quan mới, thì tình trạng hiện tại sẽ tiếp tục xấu đi. Nhưng đối với một người đã hôn mê 70 năm, việc này thật sự rất đáng sợ.
Vì vậy, trong gia tộc bắt đầu xuất hiện ý kiến: liệu có nên để ông ngoại ra đi thanh thản.
Phong Mã không đồng tình.
Hắn là con trai của mẹ khi bà tuổi đã nhiều. Khi hắn ra đời, ông ngoại đã hôn mê được 40 năm. Đối với nhân vật huyền thoại của Đế Quốc này, từ nhỏ Phong Mã đã luôn sùng kính và tin rằng ông ngoại có thể tỉnh lại. Từ nhỏ, hắn đã ôm lấy chấp niệm này. Bây giờ, nếu phải từ bỏ niềm tin ấy, hắn thật khó có thể chấp nhận được.
Tuy nhiên, Giản Tử Mạch không trực tiếp đưa ra câu trả lời cho Phong Mã, cậu nói rằng đối với những bệnh nhân này, cậu cần phải tận mắt kiểm tra và chẩn đoán trước khi có thể đưa ra phán đoán cuối cùng.
Phong Mã đành phải rời đi trong sự không thỏa mãn. Sau khi nghe về tình trạng của ông ngoại Phong Mã, Giản Tử Mạch đã hiểu thêm rất nhiều về bệnh cuồng táo giai đoạn nặng. Tuy nhiên, hiện tại cậu vẫn chưa thể cung cấp phương pháp điều trị nhằm thẳng vào bệnh này. Giai đoạn hiện tại chỉ có thể tập trung vào việc dưỡng bệnh, từ từ điều chỉnh cơ thể người bệnh, giúp các kinh mạch dần trở lại
trạng thái bình thường.
Tâm trạng nặng nề, khi đăng xuất khỏi thế giới giả lập, sắc mặt Giản Tử Mạch trông hơi u ám. Những người khác đang bận rộn nên không để ý, nhưng Tả Khâu Yến nhìn thoáng qua đã nhận ra, liền hỏi với giọng điệu có chút lạnh lùng:
“ Có ai gây phiền phức cho cậu à?”
Giọng nói của hắn lạnh lùng đến mức khiến vương xã lập tức phản ứng. Nó phát ra tiếng “Tế” sắc bén, trườn nhanh tới bên cạnh Giản Tử Mạch, quấn quanh cậu vài vòng để bảo vệ. “Tê tê tê.” Nó dường như đang cảnh cáo rằng: Nếu
có ai dám làm phiền, tôi sẽ cắn chết họ.
“Không có gì đâu.” Giản Tử Mạch đánh giá Tả Khâu Yến một hồi, thấy đối phương trông vẫn bình thường, liền nói lảng sang chuyện khác. “Đúng rồi, ông Hoàng đã tới chưa?”
“Ở phòng bên cạnh,” Tả Khâu Yến đáp gọn.
Thấy Giản Tử Mạch định đi ngay, hắn nhắc nhở: "Cậu chưa ăn trưa à? Giờ cũng gần hai giờ rồi”
“Ừ, nhưng cũng không thể để người ta đợi được." Giản Tử Mạch vừa trả lời vừa bước ra khỏi cửa hàng.
Từ phía sau, giọng nói lạnh nhạt của Tả Khâu Yến vang lên, đầy ẩn ý. "Hóa ra dược sư cũng không cần ăn cơm đúng giờ, còn bảo bệnh nhân phải giữ nếp sinh hoạt tốt cơ đấy.”
“Tôi ăn.” Giản Tử Mạch ngắt lời Tả Khâu Yến, nhìn đồng hồ, còn mười phút nữa mới tới giờ hẹn, cậu đành xoay người đi vào bếp, thầm nghĩ: Có người bắt đầu hư rồi đây.
Bữa trưa hôm nay do Âu Dương Tinh nấu. Món canh là canh gà hầm đương quy, nhưng hương vị không được tốt lắm. Nhìn cả nồi canh vẫn còn đầy, ai cũng có thể đoán ra lý do.
Đương quy cho quá nhiều khiến vị thuốc nồng đậm, nhưng điều tệ nhất là mùi nồng này cũng không thể che lấp được mùi tanh của thịt gà. Rõ ràng, thịt gà đã không được xử lý sạch sẽ, và có vẻ như Âu Dương Tinh chỉ đơn giản là cho đương quy và gà vào nồi rồi hầm cùng nhau.
Kết quả là, Giản Tử Mạch quyết định không uống canh. Cậu chỉ ăn một ít thịt xào và cá kho cùng nửa bát cơm. Dù hai món này không được hoàn hảo — thịt xào hơi dai, cá có chút tanh — nhưng nhờ gia vị nêm nếm khá vừa nên cũng tạm chấp nhận được.
Ăn xong, Giản Tử Mạch dọn dẹp bát đũa rồi mang vào bếp. Cậu liếc qua phòng khách và thấy Tả Khâu Yến đang ngồi ở quầy, nghịch ngợm chiếc máy tính tiền. Đột nhiên, cậu nghĩ ra điều gì đó, liền hỏi:
“Anh có phải chưa ăn trưa không?”
Ngón tay Tả Khâu Yến khựng lại giữa chừng. Hắn liếc sang hướng khác, tránh ánh mắt của Giản Tử Mạch.
Giản Tử Mạch: “……”
Giản Tử Mạch xoay người vào bếp, nhanh chóng và gọn gàng làm một bát mì trứng nóng hổi, rồi mang ra đặt lên quầy trước mặt Tả Khâu Yến. Đối diện với ánh mắt ngạc nhiên của Tả Khâu Yến, cậu bình thản nói:
“Ăn nhanh đi! Còn nữa, cái máy tính tiền này không cần phải thao tác gì phức tạp. Đến lúc có khách, họ chỉ cần quẹt thẻ ở vòng tay là tiền tự động vào tài khoản. Anh chỉ cần kiểm tra xem tiền có vào đủ hay không là được.”
Nói xong, Giản Tử Mạch xoay người rời khỏi cửa hàng mà không ngoảnh lại.
Tả Khâu Yến ngồi đó, ngơ ngác nhìn bát mì còn bốc hơi nghi ngút. Tay hắn bất giác đặt lên ngực trái, nơi trái tim đập nhẹ. Cảm giác này… thật kỳ lạ.
Khi Giản Tử Mạch đến hiệu thuốc, Âu Dương Tinh đang nhiệt tình giới thiệu với một thương nhân cung ứng thuốc về số lượng đơn đặt hàng gần đây. Cô không quên nhấn mạnh rằng các đơn hàng đều đã được giao ra ngoài hết, đồng thời tiết lộ rằng lần này mời đối phương đến đây là để tìm kiếm một đối tác cung ứng đáng tin cậy, lâu dài.
Chữ “trước” mà Âu Dương Tinh nhấn mạnh mang theo hàm ý đầy ẩn ý, như muốn nhắc nhở đối phương rằng phía sau vẫn còn nhiều nhà cung ứng khác đang chờ cơ hội hợp tác.
Người thương nhân liên tục gật đầu, thể hiện thái độ đồng ý và hứa rằng chỉ cần số lượng tăng lên, giá cả hoàn toàn có thể thương lượng.
Dược liệu ở Lam Tinh vốn nổi tiếng vì chất lượng tốt, nhưng giá cả cũng thuộc hàng đắt đỏ. Nguyên nhân là vì số lượng sản xuất hạn chế. Tuy nhiên, nếu có thể sản xuất với quy mô lớn, giá cả chắc chắn sẽ giảm đáng kể, vì dù sao đây cũng là những loại có thể gieo trồng, không phải tài nguyên khan hiếm.
Lúc này, Âu Dương Tinh phát hiện Giản Tử Mạch đã đến, cô liền lên tiếng: “Lão bản tới rồi.”
Người thương nhân nghe vậy liền quay đầu nhìn. Âu Dương Tinh tranh thủ nháy mắt với Giản Tử Mạch, ngụ ý: Mọi thứ đã sẵn sàng, phần còn lại trông cậy vào cậu.
Người thương nhân tên Hoàng Khan đứng lên, tươi cười bắt chuyện:
“Chào cậu, tôi là Hoàng Khan. Trước đây hợp tác với Liễu tiên sinh đã lâu, không ngờ ông ấy lại giao hiệu thuốc này cho cậu kế thừa.”
Lời nói của Hoàng Khan không chỉ đơn thuần là xã giao mà còn mang hàm ý ngầm rằng ông ta là đối tác lâu năm của Liễu lão gia, giữa họ có giao tình sâu sắc.
“Chào ông, tôi là Giản Tử Mạch,” Giản Tử Mạch cười nhẹ, bắt tay với đối phương rồi nói, “Xin lỗi đã đến muộn.”
Cậu không phủ nhận lời đối phương rằng mình kế thừa hiệu thuốc, vì việc này sẽ có lợi hơn trong việc thương lượng giá cả.
“Không muộn, không muộn,” Hoàng Khan vội vàng đáp. Chỉ cần làm ăn được, chuyện gì cũng không tính là muộn.
“Tôi đã chia đơn đặt hàng lần này, ông xem qua nhé!” Giản Tử Mạch dẫn Hoàng Khan đến khu vực ghế sofa. Vừa đi, cậu vừa nói: “Giá cả có thể thương lượng, nhưng tôi rất khắt khe về chất lượng dược liệu...”
Điều Giản Tử Mạch lo nhất chính là chất lượng. Khách hàng tìm đến hiệu thuốc này đều vì danh tiếng của cậu, và mọi sản phẩm đều được bán dưới thương hiệu “Thánh Thủ Đường.” Cậu phải có trách nhiệm với cả khách hàng lẫn danh dự của Liễu lão gia.
Hoàng Khan cũng khẳng định rằng Đế Quốc rất nghiêm ngặt về tiêu chuẩn chất lượng. Bản thân ông cũng không dám làm trái, không chỉ vì luật pháp mà còn vì lương tâm nghề nghiệp.
Sau một hồi trao đổi qua lại, hai bên mất gần một giờ để thỏa thuận. Cuối cùng, họ quyết định rằng mỗi khi nhận được đơn đặt hàng, nhà cung ứng phải gửi một lô hàng mẫu giống hệt sản phẩm chính thức để kiểm tra chất lượng. Ngoài ra, giá cả cũng được thương lượng giảm đáng kể.
Ví dụ, dược liệu Thiên Ma trước đây nhập với giá 50 tinh tệ mỗi gram và bán ra với giá 70 tinh tệ mỗi gram. Sau khi thương lượng, giá nhập giảm còn 40 tinh tệ mỗi gram. Nếu số lượng đặt hàng tăng gấp đôi, giá nhập sẽ tiếp tục giảm thêm 20%.
Nhờ vậy, Giản Tử Mạch có thể bán ra với giá 52 tinh tệ mỗi gram (bao gồm thuế). Giá này thấp hơn rất nhiều so với trước đây, nhưng vẫn đảm bảo lợi nhuận vì hiệu thuốc hiện nay tập trung vào chiến lược “ít lãi nhưng bán mạnh.” Trước kia, “Thánh Thủ Đường” mỗi tháng chỉ bán được vài chục đơn hàng, nếu không nhờ phòng thuốc là tài sản của Liễu lão gia, có lẽ đã lỗ vốn.
Sau khi ký hợp đồng, cả hai bên đều hài lòng. Ngày mai, nhà cung ứng sẽ bắt đầu vận chuyển hàng đến, bao gồm cả dược liệu cần thiết cho lô “dược thiện” sắp tới.
Thương vụ hoàn tất, Giản Tử Mạch nhìn đồng hồ, thấy đã đến giờ phát sóng trực tiếp. Hôm nay cậu vẫn sẽ phát sóng từ bếp của hiệu thuốc, nhưng về sau có thể sẽ chuyển đến chỗ khác cố định hơn.
Khi phòng phát sóng được mở, chưa kịp có người xem thì đã có hàng loạt “bom nổ dưới nước” (quà tặng lớn) xuất hiện. Bầu không khí lập tức trở nên náo nhiệt.
[Đáng ghét! Trước kia tôi luôn là người vào đầu tiên, giờ lại bị Đội Tham Ăn cướp mất.]
[A a a a, mấy người Đội Tham Ăn định đóng đô ở đây luôn sao?]
Một người xem với tên 《Hoàng Thành Bên Cạnh Miếng Đất Kia Là Nhà Ta》 tặng mười quả bom nổ dưới nước và để lại lời nhắn: [Cần thiết phải ở lại đây! Nếu Giản Giản chạy mất thì sao?]
《Vương Gia Đại Thiếu Không Thiếu Tiền》tặng mười quả bom nổ dưới nước và để lại lời nhắn: [Giản Giản, hôm nay nấu món gì vậy? Tôi đã thức cả đêm xem hết tất cả video của cậu, mùi vị đồ ăn trông thật tuyệt! Đây là lần đầu tiên tôi biết dược thiện cũng có thể ngon như vậy.]
Giản Tử Mạch: Đây là kiểu lời nhắn kỳ lạ gì thế này.
Nghĩ đến trước đây đã xem vài người làm dược thiện với cách chế biến tùy tiện, cậu cũng phần nào hiểu được phản ứng này. Thực tế, giá trị của dược thiện ở Đế Quốc hiện tại được đánh giá khá kỳ quặc, thường dùng AI để định giá trị dược liệu. Vì thế, nhiều đầu bếp dược thiện cố tình bỏ thật nhiều nguyên liệu bổ máu, bổ thận hay bổ tim vào để tăng giá trị, dẫn đến chất lượng món ăn không được như mong đợi.
Dù vậy, Giản Tử Mạch không phải người chuyên đi phê bình, nên cậu chỉ đơn giản nói: “Hôm nay chúng ta sẽ nấu món canh thịt heo hạt sen khiếm thực. Đây là món ăn gia đình rất đơn giản, giúp trị chứng suy nhược thần kinh. Mọi người có thể nấu vào bữa tối.”
Món ăn này là do Giản Tử Mạch nghĩ đến sau khi nghe Phong Mã nói về bệnh tình, đồng thời cũng vì lo lắng cho sắc mặt nhợt nhạt mỗi ngày của Tả Khâu Yến nên mới chuẩn bị.
“Trước tiên, mọi người cần ngâm hạt sen và khiếm thực trong nước để chúng mềm, dễ nấu hơn. Nếu dùng nồi áp suất thì không cần ngâm,” Giản Tử Mạch hướng dẫn rồi bắt đầu chuẩn bị.
Cậu rửa sạch hạt sen và khiếm thực, cắt thịt nạc thành từng miếng, cho tất cả vào nồi, thêm lượng nước vừa phải, đậy nắp và bật bếp.
Trong phòng phát sóng trực tiếp:
[A a a, chưa thấy rõ đã xong rồi sao?]
[Không sai, ai mới vào sẽ thấy lạ, nhưng Giản Giản từ trước đến giờ luôn đơn giản như thế này. Rõ ràng là không muốn phát sóng trực tiếp mà!]
[Giản Giản, đã có người nói rồi, nấu bồ câu thì mua cả con về làm sạch lông. Vậy cậu nấu thịt heo sao không mua cả con heo về làm? Có năm phút mà cậu đã xong rồi!]
[Tán thành, lần sau làm ơn mua cả con heo sống về nấu luôn, cảm ơn.]
[Hahaha, cướp lời mà mặn chát thế này à!]
Giản Tử Mạch: Các người giỏi thật, đến thế kỷ 21 mà ngôn ngữ mạng vẫn còn tồn tại như thế.
Cậu không để ý đến những lời trêu chọc trong phòng chat mà tiếp tục nói: “Đúng rồi, thông báo một chút, hai ngày nữa Dược Thiện Phòng sẽ khai trương, đồng thời sẽ có một cửa hàng mở trong thế giới ảo XN. Trước đây mỗi ngày chúng tôi sẽ giới hạn số lượng dược thiện, bây giờ mọi thông tin về số lượng sẽ được cập nhật trong mục thông báo. Vào ngày khai trương, tôi sẽ phát sóng trực tiếp, làm một bàn tiệc dược thiện cho mọi người xem. Ngoài ra, chúng tôi nhận đặt trước 30 bàn. Còn về số lượng cơm hộp có thể làm, hiện tại chưa xác định, sẽ thông báo cụ thể trước ngày khai trương. Giá cả dược thiện tối nay cũng sẽ được công bố trên cả Dược Thiện Phòng lẫn trong mục thông báo.”
Cậu nói rất rõ ràng và đơn giản, nhưng sau khi nghe xong, người xem trong phòng phát sóng trực tiếp đều ngây ra một lúc, sau đó phản ứng đầy giận dữ:
[Cậu có thể nhìn thử số người đang xem trực tiếp không? Năm trăm triệu người đấy! Vậy mà cậu chỉ nhận đặt 30 bàn? Cậu đang cố ý hay cố tình vậy?]
[Tôi không nghe thấy gì về 30 bàn cả, tôi chỉ nghe được hai chữ khai trương! Các anh em, chuẩn bị phi thuyền, đêm nay bay luôn!]
Giản Tử Mạch: “……”