Dược Thiện Sư Là Bảo Vật Của Đế Quốc

Chương 32

Giản Tử Mạch và Chương Tục sớm đã quen với việc Tả Khâu Yến và Tiểu Hắc thường xuyên đánh nhau, nên cũng không để ý lắm. Nhưng trái lại, Tưởng Nghiêm và Âu Dương Tinh thì vô cùng kinh ngạc.

Hai người nghẹn họng nhìn trân trối. Tất cả những ai có tinh thần lực đều biết, trừ khi chủ nhân cố tình áp chế, nếu không chỉ cần nhìn hình thể của lượng tử thú là có thể nhận ra cấp độ tinh thần lực của chủ nhân. Con đại xà này không còn nghi ngờ gì nữa, nó vô cùng cường đại. Hơn nữa, từ đặc điểm có răng nanh độc của nó, có thể thấ rõ nó không phải mãng xà, mà là một con rắn độc. Rắn độc thường có thân hình rất nhỏ, nhưng lượng tử thú này lại có thể duy trì hình thể khổng lồ như vậy trong thời gian dài. Điều này chứng tỏ tinh thần lực của chủ nhân ít nhất đạt cấp 2S.

Ánh mắt hai người nhìn người đàn ông mặc trường bào đỏ đã hoàn toàn thay đổi, trong lòng thầm cảm thán sự đáng sợ của hắn.

Nghĩ đến lượng kiến thức khổng lồ về dược của 246 và tinh thần lực cực cao của người đàn ông mặc trường bào, nơi này nhìn thế nào cũng giống như một nơi “ngọa hổ tàng long.”

Âu Dương Tinh chợt nhớ đến một lời đồn trên Tinh Võng về 246: “Lánh đời đại lão này thấy vừa ý một người, 300 năm rồi chưa có người nào lọt mắt, lần này hạ phàm chỉ để dạy học.”

Hiện tại, cô cảm thấy khả năng này thực sự rất cao.

Giản Tử Mạch không để ý đến sự khác thường của hai người, dẫn khách đến ghế sô pha ngồi xuống. Oa Oa đúng lúc mang nước đến, sau khi giới thiệu từng người xong lại ân cần hỏi han vài câu. Lúc này, Tưởng Nghiêm là người đầu tiên mở lời.

“Tôi thấy ngoài cửa có dán thông báo tuyển người cho Dược Thiện Phòng. Cậu định mở Dược Thiện Phòng sao?” Tưởng Nghiêm, từ lúc đến đây, đã luôn suy nghĩ cách nào để có thể ở lại lâu dài, tốt nhất là tìm được một công việc gần đây. Như vậy, thi thoảng đến nhà Giản Tử Mạch cũng không bị xem là quá đường đột.

Hiện tại, thông báo tuyển dụng này không nghi ngờ gì đã mang đến cho hắn một lý do hợp lý hơn.

“Đúng vậy, tôi định mở một gian Dược Thiện Phòng, đã trang hoàng xong rồi, ngay bên cạnh thôi. Nhưng vì mãi không tuyển được người nên vẫn chưa khai trương.” Giản Tử Mạch vừa dứt lời, một bóng đen vụt qua, quấn quanh cổ cậu một vòng rồi nhanh chóng chui vào trong quần áo. Ngay sau đó là tiếng guốc gỗ lộp cộp vang lên phía sau.

Hẳn là Tiểu Hắc lại đánh nhau thua rồi.

Tưởng Nghiêm nhìn Tiểu Hắc Xà đang trốn vào người Giản Tử Mạch, ánh mắt lóe lên suy nghĩ. Lượng tử thú này lại có khả năng tự thu nhỏ hình thể, khiến hắn không khỏi nghi ngờ: lượng tử thú này thật sự chỉ đạt cấp 2S thôi sao?

Hắn ngơ ngác nhìn Giản Tử Mạch, nhưng bỗng toàn thân chấn động. Một luồng uy áp tinh thần lực cực mạnh đột ngột ập đến, khiến hắn cảm thấy sợ hãi, da đầu tê dại. Theo hướng của luồng tinh thần lực, hắn nhìn thấy người đàn ông mặc hồng bào đang lạnh lùng nhìn mình, trong ánh mắt thoáng hiện sát ý.

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Tưởng Nghiêm. Hắn nhận ra có lẽ vừa rồi ánh mắt mình nhìn chằm chằm vào cổ áo của Giản Tử Mạch đã khiến hồng bào nam tử hiểu lầm. Hiểu ra tình hình, hắn vội vàng gật đầu xin lỗi người đàn ông kia. Ngay sau đó, luồng uy áp biến mất, nhưng khí tức nguy hiểm vẫn chưa hoàn toàn tan đi.

“Có chuyện gì vậy?” Giản Tử Mạch nhìn thấy Tưởng Nghiêm cứ im lặng, ánh mắt lại dừng ở Tả Khâu Yến đang đứng ngẩn người, liền hiểu ra. Trong lòng thầm nghĩ: quả nhiên không chỉ mình hắn bị sắc đẹp của người này làm mê muội.

“Xin lỗi, không có gì.” Tưởng Nghiêm quay đầu lại, đáp lời Giản Tử Mạch, rồi nói tiếp: “Không biết tôi có thể làm việc ở đây không? Tuy tôi không có kỹ năng nấu nướng, nhưng tôi là một dược sư cấp ba, có thể giúp đỡ những công việc đơn giản.”

“Tôi thì biết nấu ăn! Trước đây, tôi đã nghiên cứu rất nhiều về dược thiện, chắc chắn sẽ hữu dụng.” Âu Dương Tinh vội vàng tự tiến cử. Trong lúc Tưởng Nghiêm và Giản Tử Mạch trò chuyện, cô đã tranh thủ lên Tinh Võng tra cứu về Giản Tử Mạch. Kết quả tra cứu khiến cô kinh ngạc: từ những thông báo để lại trên trang phát sóng trực tiếp, có thể thấy Giản Tử Mạch không chỉ là một streamer mà còn là một trung y.

Không bàn đến trình độ y thuật của cậu ấy, nhưng việc có thể hoàn thành cả năm bài thi của dược sư với điểm tuyệt đối trong lần đầu tiên tham gia, điều mà từ trước đến nay chưa ai làm được, đã đủ khiến người ta phải nể phục.

“Đương nhiên là được.” Giản Tử Mạch đáp, một người vừa biết nấu ăn vừa là dược sư, đúng là quá phù hợp. “Nhưng để đảm bảo tôi có thể tin tưởng giao việc cho cô, tối nay bữa tối do cô phụ trách, thế nào?”

“Không thành vấn đề.” Âu Dương Tinh biết đây chính là bài kiểm tra cuối cùng dành cho mình, liền vui mừng nhảy dựng lên. Cô tự tin nói: “Sau này, bữa sáng, trưa, và tối của mọi người đều có thể giao cho tôi lo liệu.”

Chỉ cần có thể học được cách vượt qua kỳ thi dược sư, tốt nhất là học thêm một chút trung y, thì càng tuyệt vời hơn.

Nhưng câu nói sau đó Âu Dương Tinh không nói ra, chỉ giữ trong lòng mà âm thầm kỳ vọng.

“Còn tôi thì sao?” Tưởng Nghiêm, chờ mãi vẫn chưa thấy Giản Tử Mạch trả lời mình, liền hỏi.

“Đương nhiên là được. Hoan nghênh anh trở thành một phần của chúng tôi.” Giản Tử Mạch mỉm cười đáp.

Bề ngoài thì trấn tĩnh, nhưng trong lòng hắn thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng tuyển được người.

Bữa tối hôm đó, ngoài món canh hầm của Giản Tử Mạch, các món ăn khác đều do Âu Dương Tinh làm. Kỹ năng nấu nướng của cô tuy không bằng Giản Tử Mạch, nhưng cũng vượt xa Oa Oa và Chương Tục. Ít nhất, ngay cả Tả Khâu Yến cũng miễn cưỡng ăn hết một bát cơm.

Riêng nồi canh mà Giản Tử Mạch hầm khiến cả Tưởng Nghiêm và Âu Dương Tinh phải nhìn cậu với ánh mắt khác hẳn. Trong lòng họ nửa mừng nửa lo, càng thêm kính sợ Giản Tử Mạch. Người này tuyệt đối không đơn giản, và họ biết chắc rằng việc đến đây là một quyết định đúng đắn.

Sau bữa tối, Giản Tử Mạch tập hợp mọi người lại để tổ chức một cuộc họp ngắn.

“Ngày mốt chúng ta sẽ khai trương. Sau đó hai ngày, tôi phải đến đài truyền hình Lam Tinh, vì vậy trước khi đến thời điểm đó, mọi người cần thích ứng với vị trí công việc của mình.” Giản Tử Mạch nói, đồng thời xác định rõ chức vụ cho từng người.

Theo sự phân công hiện tại:

Âu Dương Tinh sẽ đảm nhiệm vai trò đầu bếp mới của quán.

Tưởng Nghiêm kiêm nhiệm vị trí nhân viên phục vụ cho cả Dược Thiện Phòng và Thánh Thủ Đường.

Chương Tục tiếp tục công việc sắc thuốc, đồng thời hỗ trợ ở cả Dược Thiện Phòng và Thánh Thủ Đường.

Oa Oa phụ trách đa nhiệm, bất cứ nơi nào cần hỗ trợ đều có mặt.

Tả Khâu Yến là cổ đông lớn, không đảm nhiệm công việc cụ thể, nhưng sau khai trương sẽ quản lý doanh thu và phụ trách các loại dược phẩm cần thiết.

Nghe xong, mọi người đều vui vẻ đồng ý, tinh thần phấn khởi và nhiệt tình.

Giản Tử Mạch không nói dài dòng, nhanh chóng kết thúc cuộc họp đầu tiên. Nhìn trời đã tối, cậu hỏi hai người về chỗ ở thì mới biết hành lý của họ vẫn còn ở khách sạn, chứng tỏ ban đầu họ không có ý định ở lại nhà mình.

“Giờ cũng muộn rồi, ngày mai hai người hẵng dọn đến. Ký túc xá của chúng ta nằm ở khu thứ ba, gần đây thôi,” Giản Tử Mạch giới thiệu. Ánh mắt hắn dừng lại trên người Âu Dương Tinh, nói tiếp: “Tòa nhà đó có hai tầng và một sân nhỏ, hiện tại chỉ có Chương Tục đang ở đó. Cô là nữ, có để ý không?”

“Tôi trước đây ở tầng hai. Ngày mai tôi sẽ chuyển xuống tầng một, để Âu Dương tiểu thư ở tầng hai.” Chương Tục lập tức đề nghị. Trước đây hắn không nghĩ sẽ có nữ nhân viên, nên mới ở tầng hai.

“Không vấn đề gì, tôi không bận tâm đâu. Ở chung tầng hai cũng được.” Âu Dương Tinh không quá để ý đến điều này. Có chỗ ở là tốt rồi, huống hồ cô còn muốn học trung y, nên không dám yêu cầu quá nhiều.

Chương Tục chỉ mỉm cười, không nói thêm gì. Chuyển đồ và dọn dẹp vẫn phải tiến hành.

“Vậy giờ hai người trở về đi, trời cũng muộn rồi. Ngày mai không cần đến quá sớm, nghỉ ngơi cho tốt.” Giản Tử Mạch đứng dậy nói.

Cậu đến nơi này đã lâu mà chưa từng ra ngoài, cũng không biết hệ thống giao thông ở đây như thế nào, từ xe buýt công cộng đến xe bay, không rõ có ảnh hưởng gì không.

Nghĩ đến việc đã lâu không ra ngoài, Giản Tử Mạch cảm thấy mình nên đi dạo một vòng khám phá khu vực xung quanh.

Tưởng Nghiêm và Âu Dương Tinh đồng thanh đáp ứng, sau đó cùng Giản Tử Mạch tạm biệt.

Sau khi tiễn hai người rời đi, Giản Tử Mạch khóa cửa tiệm thuốc, cùng Tả Khâu Yến và Oa Oa quay về Dược Thiện Phòng. Chương Tục không đi theo mà rẽ sang hướng khác, để lại Giản Tử Mạch và Tả Khâu Yến ở lại.

Tả Khâu Yến đi tắm rửa, trong khi Giản Tử Mạch dựa vào sô pha, mở vòng tay của mình và truy cập vào Tinh Võng.

Từ khi đăng ký tham gia chương trình "Dược Thiện Thánh Thủ", Giản Tử Mạch chưa thật sự theo dõi sát sao tình hình. Lần này, cậu trực tiếp truy cập vào trang chính thức của đài truyền hình Lam Tinh.

Trang chủ nổi bật với dòng chữ lớn: “Lần thứ nhất ‘Dược Thiện Thánh Thủ’ tranh tài quay trở lại”. Giao diện hiển thị giám khảo, danh sách thí sinh và quy tắc thi đấu.

Giản Tử Mạch không quen giám khảo cũng như các thí sinh, nhưng điều này không làm giảm sự chú ý của cậu. Dựa vào số lượng người theo dõi trong phòng phát sóng trực tiếp của mình, cậu đoán rằng các thí sinh này đều không phải người thường.

Cậu đặc biệt chú ý đến tấm poster của các thí sinh. Quả nhiên, hình ảnh của mình được đặt ở vị trí C (vị trí trung tâm). Tuy nhiên, nhân vật nổi bật nhất lại là người đứng bên trái cậu – một người mang vẻ đẹp mỹ miều diễm lệ, khác hẳn khí chất anh tuấn và anh khí tự nhiên của Tả Khâu Yến. Vẻ đẹp của người này mang tính âm nhu, khiến Giản Tử Mạch cảm thấy có chút kì lạ khi nhìn.

Dưới tấm chân dung có ghi rõ tên: Tả Khâu. Nghe nói, dựa theo lời đồn trong phòng phát sóng trực tiếp, người này thuộc dòng chi thứ của hoàng thất.

Nghĩ đến đây, Giản Tử Mạch bất giác liên tưởng đến Tả Khâu Yến – người cũng mang họ Tả Khâu. Tuy nhiên, ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu cậu chưa đến một giây đã bị gạt bỏ. Cậu tiếp tục xem qua thông tin về những thí sinh khác.

Ở vị trí C bên phải là Vũ Văn Văn Tu, một mỹ nam khác với vẻ ngoài rất thu hút. Giản Tử Mạch không khỏi nghi ngờ chính phủ cố tình chọn toàn soái ca để tham gia cuộc thi nhằm thu hút sự chú ý. Dĩ nhiên, ngoài những gương mặt nổi bật, cũng có không ít thí sinh với ngoại hình chỉ dừng ở mức đoan chính, nhưng lượng fan của họ cũng chẳng hề thua kém.

Quy tắc thi đấu được đặt phía dưới, ngay bên cạnh khu bình luận, nơi sự sôi động là không thể bàn cãi.

Hiện tại, số người xem trực tiếp đã vượt quá 200 triệu, còn số lượt bình luận đã đạt hơn 800 triệu và vẫn không ngừng tăng lên. Những bình luận này đều mang theo dấu ấn đặc trưng của từng nhà fan, ví dụ:

Tả Khâu Lăng (thí sinh đứng bên phải trung tâm) được fan gọi là "Thái Dương".

Fan của Vũ Văn Văn Tu tự xưng là "Nguyệt Lượng".

Fan của Vương Nhạc Thánh lại nhận danh hiệu "Tinh Thần".

Các danh hiệu này nghe khá đẹp, nhưng phần nội dung bình luận đôi khi lại không mấy hay ho, nhất là khi fan hâm mộ các nhà đối đầu gay gắt.

Đặc biệt, hai ngày qua, chiến dịch tuyên truyền cho chương trình "Dược Thiện Thánh Thủ" đã khiến mạng xã hội bùng nổ. Các poster quảng bá phủ khắp mọi nơi, thu hút sự chú ý chưa từng có. Hai mươi thí sinh được mời tham gia đều là những chủ bá dược thiện nổi tiếng nhất trong vài năm qua, mỗi người đều sở hữu lượng fan khổng lồ. Điều này đã đẩy nhiệt độ cuộc thi lên cao ngất ngưởng, khiến vô số người hâm mộ đổ dồn về theo dõi.

Trong số đó, hai cái tên Vũ Văn Văn Tu và Vương Nhạc Thánh đang trở thành tâm điểm.

Hai người vốn đã được xem như "Vương Bất Kiến Vương" (hai vị vua không đội trời chung). Lần này, việc cùng tham gia một sân khấu lại còn phải đối đầu với một nhân tố mới như Giản Tử Mạch, chẳng khác nào thổi bùng thêm ngọn lửa cạnh tranh. Cuộc chiến giữa ba người được ví như trận tinh phong huyết vũ, làm dậy sóng khắp các diễn đàn.

Nhưng đối với ban tổ chức, tình trạng này không thể nghi ngờ là một tín hiệu đáng mừng. Càng có nhiều cuộc tranh cãi và đối đầu giữa fan hâm mộ, chương trình càng thu hút sự chú ý. Đây chính là điều mà họ mong muốn.

Do đó, ở khu bình luận phía dưới, Giản Tử Mạch gần như bị “đè bẹp”. Đối thủ của cậu đều có lượng fan hùng hậu và tổ chức bài bản, trong khi fan của cậu hầu hết là người mới, thiếu tổ chức và rải rác. Những phản hồi yếu ớt của fans cậu bị áp đảo, thậm chí các bình luận chỉ trích cậu xuất hiện tràn lan.

Dù vậy, Giản Tử Mạch không tỏ ra bận tâm. Cậu vẫn kiên nhẫn kéo xuống xem các bình luận, muốn tìm xem liệu mình có fans hâm mộ nào không và danh hiệu của họ là gì. Tiếc rằng, mọi thứ bị lấn át bởi những fans của người khác, thậm chí cả những bình luận mỉa mai nhắm vào cậu. Fans của cậu không thấy đâu, hoặc nếu có, họ cũng quá yếu thế để lên tiếng.

Giản Tử Mạch nhún vai, thể hiện sự bất đắc dĩ nhưng không quá bận lòng. Cậu tham gia chương trình này vốn không chỉ vì tiền, mà còn để quảng bá trung y và nâng cao địa vị của nó trong thời đại tinh tế.

Trong một thế giới mà trung y đang dần bị quên lãng, việc cậu xuất hiện như một đại diện cho truyền thống lâu đời này chính là lợi thế lớn nhất.

Không chỉ là một thầy thuốc trung y, cậu còn là người thừa kế của Dược Thiện Phòng, một dòng dõi lâu đời gắn liền với y học cổ truyền. Nhìn trung y đang dần xuống dốc khiến cậu vừa đau lòng, vừa quyết tâm vực dậy nghề tổ tông này. Với cậu, làm rạng danh trung y không chỉ là trách nhiệm mà còn là sứ mệnh.

Ngoài việc cống hiến cho trung y, Giản Tử Mạch còn có những vấn đề cá nhân phức tạp chờ đợi. Cậu có một người cha ruột mà bản thân nghi ngờ sẽ quay lại bất cứ lúc nào, và còn cả một vị hôn phu không rõ thiện ác ra sao.

Ký ức của Giản Mạch (chủ nhân cũ của cơ thể này) khiến cậu càng thêm cảnh giác. Không bàn đến việc liệu người cha ruột có quay lại tìm cậu hay không, Giản Tử Mạch biết rằng một ngày nào đó cậu sẽ tự mình đi tìm ông ta. Đây không chỉ là cách trả lại ân tình cho thân xác mà cậu đang sử dụng, mà còn vì chính cậu cũng cảm thấy phẫn nộ với người cha vô trách nhiệm đó.

Điều trớ trêu là, Giản Mạch – người chủ ban đầu của cơ thể này – lại có ngoại hình giống cậu như đúc. Trong lòng, Giản Tử Mạch thậm chí không khỏi tự hỏi, liệu có phải Giản Mạch chính là hậu kiếp của mình hay không?