Gần đây, Thần Thiên đang thuyết phục Phong Sở đầu tư vào bộ phim mới của công ty anh ta. Phong Sở vốn là người ít nói và nghiêm khắc, nên Thần Thiên không dám chọc giận anh.
Căn biệt thự nơi ông nội Phong ở có không gian yên tĩnh và tách biệt với khu vực công cộng. Khi cả hai đến nơi, ông nội của Thần Thiên đang chơi cờ với ông nội Phong.
Ông nội Phong ngẩng lên nhìn hai người, rồi nói: “Tiểu Thiên, Phong Sở, hai đứa đến rồi à.”
Phong Sở chỉ gật đầu.
Thần Thiên ngồi xuống bên cạnh ông nội mình, xem họ chơi cờ, nhưng thỉnh thoảng lại lên tiếng chỉ huy. Ông nội Phong không hài lòng, trách: “Xem cờ không nói mới là quân tử. Tiểu Thiên, đừng ở đây làm loạn.”
Phong Sở vốn không thích nói chuyện. Anh đi ra ngoài và châm một điếu thuốc.
Năm nay, bà nội của Phong Sở tròn 75 tuổi. Anh dự định sẽ tổ chức một bữa tiệc lớn để chúc thọ bà.
Phong Sở từ nhỏ không lớn lên trong nhà chính của gia đình. Sau khi tốt nghiệp đại học, anh mới quay về. Ba năm trước, cha của Phong Sở qua đời vì bệnh nặng, ông nội đã già yếu. Toàn bộ trách nhiệm gia tộc đổ dồn lên vai anh.
Phong Sở ít khi về nhà cũ, mà dù có về, anh cũng ít trò chuyện với ông bà nội. Hai năm qua, ông bà đều sống trong đau buồn. Năm nay tâm trạng họ mới dần tốt lên, nên lần này anh muốn tổ chức tiệc sinh nhật thật lớn.
Vừa mới châm điếu thuốc, một nhân viên phục vụ bước đến ngăn lại: “Thưa anh, khu vực này cấm hút thuốc. Khu vực cho phép hút thuốc nằm ở phía trước, rẽ trái.”
Trừ ban lãnh đạo của viện điều dưỡng, những người khác không nhận ra Phong Sở. Gia tộc nhà họ Phong luôn sống kín tiếng. Hầu hết mọi người chỉ biết đến cha mẹ của Phong Sở, còn anh thì hiếm khi xuất hiện trước công chúng.
Phong Sở nhìn người nhân viên một cách lạnh lùng.
Phong Sở vốn có thân hình cao lớn, cường tráng. Dù tướng mạo anh tuấn nhưng khí chất của anh lại quá lạnh lùng, khiến người khác có cảm giác rất khó gần. Nhìn qua, anh trông rất giống một người không dễ chọc vào. Điều này làm nhân viên phục vụ ngần ngại khi ngăn cản anh, luôn sẵn sàng gọi bảo vệ nếu cần.
Không ngờ Phong Sở lại dập tắt điếu thuốc trên tay, rồi chuyển sang một chỗ khác để hút.
Hút xong hai điếu, anh định quay trở về. Đến khúc rẽ, anh lại gặp một chàng trai trẻ với đôi mắt mù.
Người trẻ tuổi ấy quả thực có ngoại hình rất đẹp, nét mặt tinh tế, hoàn mỹ. Phong Sở không biết phải dùng từ ngữ nào để miêu tả cậu nữa. Anh nghĩ, nếu mình chạm nhẹ vào cằm người đó, có lẽ sẽ để lại dấu vết rất rõ ràng.
“Bây giờ cậu định đi ăn sao?”
Người trẻ tuổi quay lại, dù biết đôi mắt mình không thể nhìn thấy Phong Sở, nhưng cậu vẫn theo bản năng lùi về sau vài bước.