Cuộc Sống Hằng Ngày Sau Khi Kết Hôn Với Đại Lão

Chương 3

Lăng Nghi tưởng đó là nữ hộ công của mình: “Cô Đặng?”

Từ xa, một người phụ nữ mặc áo blouse trắng vội vàng chạy đến trước mặt chàng trai: “Xin lỗi Lăng tiên sinh, tôi vừa bận một chút việc. Đến giờ ăn rồi, ngài muốn dùng bữa ngay bây giờ chứ?”

Lăng Nghi mỉm cười nhẹ: “Không sao.”

Người phụ nữ dẫn Lăng Nghi đi về phía nhà ăn.

Phong Sở nhìn bóng dáng của Lăng Nghi.

Còn trẻ như vậy mà đã mù đôi mắt, thật đáng tiếc.

Giọng nói của Lăng Nghi rất dễ nghe, không mang theo bất kỳ âm sắc địa phương nào, chuẩn tiếng phổ thông, nhẹ nhàng và cuốn hút. Phong Sở không đoán được cậu đến từ đâu.

Bữa trưa khá thanh đạm, như thường lệ vẫn có cà rốt luộc. Lăng Nghi khéo léo dùng dao nĩa cắt cà rốt thành những miếng nhỏ. Dù đôi mắt không thấy, cậu làm những việc này vẫn rất thành thạo.

Trong khi đó, Đặng hộ công ra ngoài gọi điện thoại. Phong Sở đi ngang qua và nghe thấy cô nói: “Con đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng cho trẻ con uống mấy loại thuốc đông y kỳ quái nữa! Mẹ, mẹ mau đưa Yên Yên đến bệnh viện ngay... Trời ơi, mẹ đang nói gì thế?”

Phong Sở ngồi xuống bàn gần Lăng Nghi.

Hầu hết đồ ăn trong nhà ăn này đều được các chuyên gia dinh dưỡng thiết kế riêng. Phong Sở gọi một ly cà phê.

Anh quan sát Lăng Nghi ăn hết cà rốt, sau đó đến một ít mì sợi, vài lát thịt bò mỏng, rồi cuối cùng là mười mấy quả việt quất.

Nhìn từ xa, dáng người của Lăng Nghi khá mảnh khảnh.

Đặng hộ công quay lại, vẻ mặt đầy áy náy: “Lăng tiên sinh, chiều nay tôi cần xin nghỉ nửa ngày. Có thể để Tiểu Lưu đưa ngài về phòng được không? Giờ tôi sẽ gọi cho Tiểu Lưu ngay.”

Lăng Nghi mỉm cười nhẹ: “Không sao đâu. Tôi đã quen đường từ nhà ăn về chỗ ở rồi. Nếu cần gì, tôi sẽ nhờ nhân viên khác giúp.”

Đặng hộ công dường như đang rất vội vã, cô nhanh chóng rời khỏi nhà ăn.

Lăng Nghi uống trà hoa, nhấp từng ngụm rất chậm rãi.

Đôi môi cậu nhạt màu, hàm răng trắng đều tăm tắp. Mái tóc xoăn nhẹ màu nâu sậm vừa dài chạm cằm, buông xõa, trông rất sạch sẽ và gọn gàng.

Phong Sở uống xong cà phê, tiến đến trước mặt Lăng Nghi: “Cậu có cần tôi giúp gì không?”

Lăng Nghi cho rằng Phong Sở là hộ công mà Đặng tiểu thư gọi đến nên gật đầu: “Tôi muốn về phòng 305.”

Lăng Nghi không cần người dẫn đường. Phong Sở chỉ giúp cậu vào thang máy và nhấn số tầng.

Khi đến trước cửa phòng, Lăng Nghi đặt vân tay để mở khóa: “Anh là hộ công mới đến phải không?”

“Hôm nay tôi vừa đến.”

Lăng Nghi mở cửa: “Cảm ơn anh. Anh có muốn vào uống một ly trà không?”



Phong Sở cũng không ở lại uống trà, bởi vì điện thoại của anh đã vang lên.

Giọng nói của Thần Thiên truyền đến từ đầu dây bên kia: “Sếp Phong, anh lại đi đâu thế? Mọi người đang chờ anh ăn trưa này.”