Cuộc Sống Hằng Ngày Sau Khi Kết Hôn Với Đại Lão

Chương 1

“Cậu thanh niên đó đến đây đã hai tháng rồi. Nghe nói cậu ấy bị mù do tai nạn xe cộ.” Thần Thiên vừa đi vừa trò chuyện: “Thật đáng tiếc, cậu ta trông đẹp trai như vậy mà.”

Theo ánh mắt của Thần Thiên, có thể thấy gần vị trí trưởng phòng đang ngồi có một thanh niên mặc áo trắng. Cậu khoảng mười tám, mười chín tuổi, gương mặt trắng trẻo nhỏ nhắn, mái tóc xoăn màu nâu nhạt buông xõa. Đặc biệt đôi mắt cậu có hình dáng rất đẹp, nhưng đồng tử lại vô hồn, không ánh lên chút thần thái nào.

Thần Thiên đi ngang qua, không nhịn được lại liếc nhìn thanh niên ấy một lần nữa. Anh ta hạ giọng nói với Phong Sở: “Ngành giải trí bây giờ có được mấy người đẹp hoàn hảo như vậy đâu? Nếu đôi mắt cậu ấy còn lành lặn, tôi thật muốn ký hợp đồng với cậu ấy. Chỉ cần dựa vào gương mặt này thôi, tôi chắc chắn có thể khiến cậu ấy nổi tiếng khắp cả nước.”

Phong Sở lạnh lùng cắt ngang: “Im miệng.”

Thần Thiên vội ngậm miệng, còn làm động tác kéo khóa miệng một cách hài hước.

Thần Thiên và Phong Sở là bạn thân từ nhỏ. Nơi này là một viện điều dưỡng cao cấp có suối nước nóng do Phong Sở đầu tư. Ông nội của Phong Sở hiện đang sống ở đây.

Ông nội Phong luôn thích náo nhiệt. Dù tuổi đã cao, ông vẫn không chịu nghỉ ngơi. Nghe nói cháu trai đầu tư viện điều dưỡng này có khung cảnh núi non sông nước đẹp đẽ, ông đã đưa bạn già cùng vài người bạn thân đến đây ở, cũng đã sống ở đây suốt hai tháng.

Phong Sở ít khi đến viện điều dưỡng này. Nhưng ông nội của Thần Thiên và ông nội Phong là chiến hữu, còn Thần Thiên được ông nội nuôi lớn, nên anh ta cũng thường xuyên ghé thăm ông mình.

Trên con đường mòn giữa rừng, Thần Thiên vẫn còn nhớ đến ngoại hình của cậu thanh niên khi nãy: “Dáng người và gương mặt cậu ấy đều hoàn hảo. Tôi phải hỏi thử xem đôi mắt của cậu ấy có thể chữa được không. Nếu chữa được, nhất định tôi phải nghĩ cách ký hợp đồng và đưa cậu ấy về công ty chúng ta. Chỉ với gương mặt này thôi, dù chỉ làm "bình hoa di động", cậu ấy cũng sẽ thu hút vô số người hâm mộ.”

Phong Sở lạnh lùng đáp: “Viện điều dưỡng này mỗi tháng tốn ít nhất một trăm năm mươi ngàn. Cậu nghĩ cậu ta trông giống người thiếu tiền lắm sao?”

“Mỗi tháng một trăm năm mươi ngàn... vậy đã nhiều lắm sao?” Thần Thiên kinh ngạc, không tin rằng những lời này lại thốt ra từ miệng Phong Sở – người nổi tiếng tiêu xài phung phí. Anh ta kinh ngạc nhìn Phong Sở: “Đêm qua cậu tiện tay mở một chai rượu thôi cũng hơn một trăm năm mươi ngàn rồi đó rồi.”

Phong Sở không muốn phí lời với Thần Thiên – kẻ mà anh cho là thiếu suy nghĩ.