Chạy Trối Chết Vì Biết Quá Nhiều

Chương 2

Người dẫn đầu là một nam nhân cao lớn chỉnh lại cổ áo, cười cợt nói: "Mỹ nhân, đã đến đây thì chắc ngươi biết quy củ chứ? Nếu ngươi đồng ý theo chúng ta thì sẽ được an toàn mà rời đi. Còn nếu không..." Hắn kéo dài giọng: "Hợp Hoan Môn của chúng ta vẫn đang thiếu một người ấm giường."

Thương Linh khẽ siết chặt chuôi kiếm, thầm nghĩ: [Quả nhiên là Hợp Hoan Môn.]

Hắn đứng dậy, nhẹ nhàng đáp: "Các vị, có lẽ chúng ta phải giao đấu một phen rồi."

Có người khi cầm kiếm thì toát lên sát khí ngút trời, có người thì sâu không lường được. Nhưng khi Thương Linh cầm kiếm lại chẳng có gì đặc biệt, mọi thứ đều tự nhiên như hơi thở vậy.

Năm người kia nhìn thấy vậy, cũng không hề cảm nhận được sát khí hay nội lực từ Thương Linh liền chủ quan cho rằng hắn chẳng có võ công gì đáng kể.

Một nữ tử khoác sa mỏng cười duyên, trêu ghẹo: "Các huynh ra tay nhớ nhẹ nhàng thôi, đừng làm tổn thương khuôn mặt xinh đẹp này của mỹ nhân."

Thương Linh nhìn đám người ăn mặc lộn xộn, phong thái thô lỗ trước mặt, ánh mắt thoáng hiện lên một tia lạnh lẽo.

Hắn nhẹ nhàng nâng kiếm, chỉ là tùy ý chém ra một nhát kiếm. Nhát kiếm này vừa không nhanh, cũng không cao minh.

Thế nhưng năm người kia dường như bị cố định tại chỗ, bất kể họ chạy trốn về phía nào cũng không cách nào thoát khỏi nhát kiếm này.

Cuối cùng, họ chỉ có thể vội vàng dùng vũ khí trong tay để ngăn cản.

Không hề nghi ngờ gì, họ lập tức bị đánh bay ra ngoài.

"Thịch! Thịch! Thịch!" Vài tiếng vang lên, năm người chỉnh tề nằm trên mặt đất.

Giờ khắc này, họ mới bừng tỉnh nhận ra một điều: Thực ra vẫn còn một loại người mà họ không thể cảm nhận được nội lực của hắn. Đó chính là những người có võ công đã đạt đến cảnh giới tông sư. Nhưng điều khiến họ kinh hãi là, nhìn người này trông chỉ tầm tuổi đôi mươi. Người này có thể là tông sư sao?

Trên giang hồ từ bao giờ đã xuất hiện một nhân vật lợi hại như vậy?

Khi họ thấy tà áo xanh phấp phới của người đó không ngừng tiến lại gần, cuối cùng trong lòng họ cũng nguội lạnh như tro tàn. Họ hiểu rằng mình đã đá phải tấm ván sắt. Nếu người này muốn gϊếŧ họ, e rằng họ cũng chỉ có thể chấp nhận xui xẻo.

Thế nhưng chờ một lúc lâu, họ vẫn không thấy thanh kiếm kia đâm tới.

Ngược lại, họ lại nghe thấy một giọng nói thanh lãnh vang lên: “Các ngươi mặc quần áo mỏng như vậy, buổi tối sẽ không thấy lạnh sao? Đừng ỷ vào việc còn trẻ mà coi thường. Sau này về già, các ngươi sẽ biết mùi khổ.”

Năm người thoáng ngây người trong chớp mắt, rồi đồng thanh: “A?”

Này... này... này... Giọng nói thì lạnh lùng, nhưng lời nói lại như thể đang lo lắng như cha của họ vậy.