Trong chốn võ lâm, người trong chính đạo đều biết có một nơi tuyệt đối không nên đặt chân đến.
Nơi đó chính là Thực Nhân Sa Mạc. Vùng đất này hoang vu, thiếu nước, thiếu lương thực. Quan trọng nhất là nơi đây đầy rẫy bọn đạo tặc, mười người vào thì có chín là kẻ cướp, còn người cuối cùng là sát thủ.
Đặc biệt, nơi này còn là sào huyệt của Ma giáo. Trên giang hồ, hầu như tất cả các tổng đàn của Ma giáo đều tọa lạc tại đây. Chẳng hạn như Thị Huyết Giáo, Hợp Hoan Môn hay Sát Thủ Lâu đều có mặt tại vùng này.
Tóm lại, nơi đây là nơi tập trung tất cả những kẻ hiểm ác trên đời.
Các thiếu hiệp chính đạo khi lỡ bước đến đây phải hết sức cẩn trọng để bảo toàn tính mạng. Bởi lẽ, nếu không bị người của Ma giáo sát hại, thì khả năng cao sẽ bị người Hợp Hoan Môn bắt về làm tù nhân.
Tóm lại, người trong chính đạo, đặc biệt là những thiếu niên anh tài, tuyệt đối không nên bước chân đến đây!
Đây là lời răn dạy của vô số chưởng môn nhân danh môn đại phái dành cho đệ tử của mình. Thậm chí, nhiều người còn muốn khắc câu này vào môn quy.
Thế nhưng hôm nay, trong Thực Nhân Sa Mạc lại có một thanh niên khoác thanh y, bên hông đeo kiếm, dung mạo thanh tú, khuôn mặt như băng như ngọc, thoát tục không nhiễm chút bụi trần.
Người này vừa bước vào khách điếm, ngay lập tức đã bị theo dõi.
Đêm xuống, gió ngoài cửa sổ gào thét, tưởng như sắp xé toạc tấm giấy mỏng che cửa. Ánh nến trong phòng lúc sáng lúc tối, chập chờn bất định.
Lẽ ra giờ này Thương Linh đã chìm vào giấc ngủ. Nhưng hắn vẫn mặc nguyên y phục, đầu gối kê kiếm, ngồi xếp bằng trên nệm, nhắm mắt điều tức.
Một ống trúc lặng lẽ thò qua khe cửa. Người bên ngoài còn chưa kịp thổi khói mê, một viên đá nhỏ đã bay vυ't đến, chặn đứng ống trúc.
Cùng lúc đó, Thương Linh nhẹ nhàng thu lại bàn tay vừa ném viên đá.
Hắn mở mắt, trầm giọng nói: "Các hạ đã đến đây, cớ gì không hiện thân?"
Ngoài cửa, mấy người nghe giọng nói của Thương Linh thì bất giác cảm thán: [Không hổ danh là mỹ nhân, ngay cả giọng nói cũng dễ nghe như vậy!]
Biết đã bị phát hiện, bọn họ cũng không che giấu nữa mà quyết định bắt người mang về môn phái.
Từ trong bóng tối, năm người bước ra.
Ba nam, hai nữ, tất cả đều mặc trang phục mát mẻ, thân thủ không tầm thường.
Khi Thương Linh nhìn rõ những người này, khuôn mặt thần tiên của hắn bỗng lộ ra vẻ kỳ quái. Ngón tay khẽ động, nhưng cuối cùng không làm gì cả.
Còn ánh mắt của năm người kia thì rực lên đầy tham vọng: [Chậc chậc, nhìn gần càng đẹp! Làn da này trắng như phát sáng. Mỹ nhân thế này nhất định phải mang về môn phái!]