Thương Linh nhíu mày, giọng nói lại lạnh thêm vài phần: “Thế nào?”
Năm người lập tức lắc đầu nguầy nguậy: “Không, không, không có gì. Chúng ta lập tức mặc thêm! Chúng ta sẽ mặc kín ngay!”
Nói xong, họ luống cuống bò dậy từ mặt đất, cố gắng quấn chặt cơ thể mình bằng mấy lớp quần áo mỏng manh. Dù làm vậy chẳng mang lại tác dụng gì đáng kể, nhưng ít nhất Thương Linh cảm thấy thoải mái hơn một chút khi nhìn vào.
Nhìn thấy hắn giãn mày ra, năm người thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng mình đã thoát được một kiếp. Nhưng ai ngờ ngay giây tiếp theo, Thương Linh lại nói: “Ừ, giờ thì có thể ném các ngươi ra ngoài rồi.”
Thế là, họ cảm nhận được một luồng lực mạnh mẽ chộp lấy mình. Trong chớp mắt, Thương Linh vung tay áo, và từng người một bị ném bay ra khỏi cửa.
"Phanh!" Một tiếng, cánh cửa đóng sầm lại.
Thương Linh thu kiếm lại.
Hắn khẽ thở phào: "Tốt quá, cuối cùng cũng yên tĩnh." Thực ra hắn chỉ muốn được một mình tĩnh lặng để ngồi không và nghỉ ngơi trong chốc lát thôi.
Kể từ khi bắt đầu hành trình của mình, chỉ có những ngày gần đây là nhẹ nhàng và yên tĩnh nhất đối với Thương Linh.
Hắn vốn là đại sư huynh của Tiêu Dao Kiếm Phái, đồng thời cũng là đệ tử duy nhất của chưởng môn, người kế thừa vị trí chưởng môn đời sau.
Theo lẽ thường, hắn đáng lẽ sẽ được sư phụ chỉ dạy từng bước, quen thuộc với mọi việc trong môn phái, để sau khi sư phụ thoái vị, hắn sẽ thuận lợi tiếp quản vị trí chưởng môn, chăm lo mọi việc lớn nhỏ trong phái.
Nhưng đó chỉ là lý thuyết. Còn thực tế thì tình huống mà Thương Linh gặp phải lại không bình thường chút nào.
Từ khi còn nhỏ, hắn đã phải trông nom mấy sư đệ, sư muội của mình, chăm lo từng bữa ăn, giấc ngủ. Khi lớn lên, sư phụ liền vung tay, giao toàn bộ việc quản lý môn phái từ trên xuống dưới cho hắn. Tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong phái đều gọi tên đại sư huynh.
Thương Linh đã không còn nhớ lần cuối cùng mình được ngủ ngon hay luyện kiếm đàng hoàng là khi nào.
Nếu chỉ có thế thì hắn cũng không phàn nàn. Dù sao trách nhiệm của đại sư huynh là vậy, sớm muộn gì những việc đó cũng thuộc về hắn. Làm sớm hay muộn thì cũng như nhau.
Chỉ có một vấn đề duy nhất: Khoảng thời gian trước, sư phụ của hắn đã gây ra một chuyện lớn — ông ngang nhiên bỏ rơi và tuyệt giao với chưởng môn của môn phái cách vách.
Chưởng môn của môn phái cách vách là một người cao lãnh, nghiêm nghị đến mức không ai dám xâm phạm. Tóm lại, nhìn qua chính là một người cực kỳ đứng đắn.