[Ký chủ, hắn là dị năng giả hệ thổ, cấp độ dị năng chỉ là cấp một. Với biểu hiện của cô trong mộng cảnh, e rằng không phải đối thủ của hắn đâu.]
Sau khi nghe giọng nói của hệ thống 1128, Tô Niệm vẫn không hề hoảng loạn. Cô biết rằng tình huống càng nguy cấp, cô càng phải giữ bình tĩnh, như vậy mới có thể nghĩ ra cách phá vỡ cục diện.
“Đại tiểu thư Tô, nếu cô dẫn chúng tôi đến nơi cất giấu vật tư, tôi đảm bảo tuyệt đối sẽ không làm tổn thương cô. Chúng tôi cũng không còn cách nào khác, mong cô rộng lượng, đừng chấp nhặt với chúng tôi thì tốt hơn.” Kỷ Mặc nhếch môi, nở một nụ cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ với Tô Niệm, ánh mắt đầy ác ý như muốn tràn ra.
Hắn tự tin rằng dị năng của mình đối phó với một người bình thường là dư sức, hoàn toàn không thèm che giấu cảm xúc thật của bản thân.
“Mơ đi! Cả ba người các người cũng nghĩ thế sao?” Ánh mắt sắc bén của Tô Niệm nhìn chằm chằm ba người phía sau hắn. “Chỉ là một dị năng giả cấp một mà thôi. Nếu ba người các người hỗ trợ, giúp tôi giải quyết Kỷ Mặc, tôi sẽ đưa các người về căn cứ an toàn mà tôi đã xây dựng, đảm bảo sự an toàn tuyệt đối cho các người. Điều này còn hơn việc các người phải lang thang bên ngoài cùng một dị năng giả cấp một. Ai mà biết liệu các người có thể sống sót trong tương lai hay không chứ.”
Cô vừa nói những lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ, vừa lén lút đưa tay vào trong balo, từ từ rút ra một chiếc rìu sắc bén.
“Bụp—”
Chiếc balo trên tay cô bị ném mạnh xuống đất, làm bụi bay mù mịt.
Sắc mặt Kỷ Mặc trầm xuống. Dù biết Tô Niệm đang cố tình ly gián để gây chia rẽ hắn và ba người phía sau, cũng biết ba người kia sẽ không dễ dàng phản bội hắn vì mấy lời đó. Nhưng hắn vốn dĩ là kẻ đa nghi. Cho dù chỉ có một phần trăm khả năng, hắn cũng không dám chủ quan.
Vì vậy, hắn dành một chút sự chú ý về phía ba người kia, chỉ giữ lại vài phần sức mạnh, không dám tung toàn lực.
Trong mắt hắn, đối phó với một người bình thường như Tô Niệm, dù chỉ cần dùng hai phần sức mạnh cũng đã quá dư thừa.
[Tên này tự tin quá mức rồi, hắn dường như rất coi thường cô, ký chủ à.] Hệ thống 1128 dễ dàng nhận ra sự thay đổi trong khí tức của Kỷ Mặc, liền lập tức nói cho Tô Niệm biết.
Tô Niệm không trả lời, vì xung quanh cô còn có người khác. Nếu cô thật sự đáp lại, rất có thể sẽ bị cho là mất trí.
Coi thường cô?
Vậy thì thật tuyệt!
Cô vừa định vung rìu lao lên, thì đột nhiên nhận ra có thứ gì đó lướt nhanh qua bên cạnh mình.
Quay đầu lại, cô thấy một chú mèo tam thể nhỏ bé chỉ bằng bàn tay, đang phóng về phía Kỷ Mặc.
Thấy cảnh này, Tô Niệm không khỏi lo lắng. Dù Kỷ Mặc chỉ là một người bình thường thì một chú mèo nhỏ non nớt thế này cũng đã hoàn toàn không phải đối thủ của hắn, huống chi hiện tại Kỷ Mặc đã là dị năng giả cấp một.
Cô lập tức tăng tốc, cố gắng tóm lấy chú mèo trước khi nó tiếp cận hắn.
Nhưng chú mèo quá nhanh. Chỉ trong nháy mắt, nó đã lao đến trước mặt Kỷ Mặc.
Kỷ Mặc cũng đã nhìn thấy chú mèo. Trong mắt hắn lóe lên sự coi thường, hắn giơ tay lên, chuẩn bị hất con mèo ra. Không hề có dấu hiệu tiết chế lực, rõ ràng hắn định ném mạnh nó về phía bức tường. Nếu thế, kết cục của chú mèo sẽ rất tồi tệ.
Nhìn thấy biểu cảm đột ngột thay đổi trên gương mặt của Tô Niệm, khóe môi Kỷ Mặc nhếch lên nụ cười lạnh lùng. Ánh mắt hắn khi nhìn con mèo nhỏ tràn đầy ác ý.
Hắn nghĩ, bắt đầu bằng cách loại bỏ con mèo này cũng không phải là một ý kiến tồi.
Nhưng ngay khi bàn tay của Kỷ Mặc sắp chạm vào chú mèo con, một hiện tượng kỳ lạ xảy ra. Quanh thân chú mèo nhỏ bé vốn chỉ to bằng bàn tay ấy bắt đầu xuất hiện những tia điện màu tím. Các tia điện như được điều khiển, tập trung và bắn thẳng về phía trước.
Kỷ Mặc và ba người còn lại hoàn toàn không kịp phản ứng. Ngay lập tức, cả bốn người bị tia điện giật, làm toàn thân run rẩy dữ dội.
Bọn họ ngã ngửa xuống đất, tay chân không tự chủ được mà co giật. Ba người bình thường đi cùng Kỷ Mặc nặng hơn, mắt trợn trắng, trông như thể ngất đi bất cứ lúc nào.
Vì là một dị năng giả nên Kỷ Mặc có thể lực tốt hơn một chút. Hắn nhanh chóng hồi phục sau cú sốc điện, nhưng ánh mắt khi nhìn về phía chú mèo nhỏ đứng ở đầu hẻm tràn đầy cảnh giác. Dù cơn đau vẫn còn âm ỉ trên người, nhưng hắn cố nén lại, loạng choạng đứng lên và chậm rãi lùi về phía sau.
Thấy chú mèo không có thêm hành động gì, hắn quay lưng lại và bỏ chạy.
Ba người bị hắn bỏ lại, thấy vậy cũng bất chấp cơn đau nhức trên người, vội vàng đỡ nhau dậy, tập tễnh chạy theo sau hắn.