Mạt Thế: Tôi Có Một Hệ Thống Thiện Nhân!

Chương 29

“Các người định cướp đồ của tôi?” Tô Niệm hơi nghiêng đầu hỏi, giọng điệu không rõ cảm xúc. Chiếc mũ bảo hiểm che đi vẻ ngạc nhiên trên gương mặt cô.

“Sao có thể gọi là cướp được? Chẳng phải vì chúng tôi đến kịp thời để cứu cô sao? Để cảm ơn ân nhân cứu mạng, chẳng lẽ cô không nên có chút đáp lễ nào à? Ví dụ như mấy thứ trong ba lô của cô.” Lâm Xuyên, người đứng sau Kỷ Mặc, nhìn Tô Niệm một cái, trong mắt lóe lên tia tham lam.

Đến gần hơn, anh ta mới nhận ra quần áo trên người cô rất sạch sẽ, hoàn toàn không giống người đã trải qua gian khổ trong tận thế. Thậm chí, trông cô như vừa thay một bộ đồ mới trước khi ra ngoài vậy.

Càng khiến anh ta chú ý hơn là việc cô có thể dễ dàng lấy xúc xích và cá khô để cho mèo ăn.

Nếu là trước tận thế, điều này chẳng có gì đáng nói. Nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, hành động này đồng nghĩa với việc cô sở hữu rất nhiều vật tư. Bằng không, làm sao có thể mang thức ăn quý giá như vậy để nuôi một con mèo?

“Cứu tôi?” Tô Niệm cất tiếng, giọng đầy vẻ nghi hoặc.

“Chúng tôi đã thấy ba con tang thi đuổi theo cô. Chính anh Kỷ của chúng tôi đã động lòng trắc ẩn, rời khỏi nơi an toàn để đến cứu cô đấy. Mặc dù cô trốn trong đây nên ba con tang thi không tìm thấy, nhưng chúng cứ quanh quẩn gần đây. Nếu không phải anh Kỷ dùng dị năng tiêu diệt chúng, e rằng chúng sớm muộn cũng sẽ phát hiện ra cô. Vậy cô nói xem, có phải là chúng tôi đã cứu cô không?” Lâm Xuyên cười đắc ý nhìn Tô Niệm, lời nói pha trộn giữa thật và giả.

Nếu không phải Tô Niệm biết rõ xác của ba con tang thi lúc này đang nằm ở bức tường bên kia, có lẽ cô cũng sẽ tin tưởng câu chuyện đầy vẻ anh hùng cứu mỹ nhân mà anh ta vừa thêu dệt.

“Đương nhiên rồi, nếu cô chịu lấy tất cả những gì cô đang giấu ra, mọi chuyện sẽ càng tốt hơn. Khi đó, anh Kỷ chắc chắn sẽ đồng ý cho cô gia nhập nhóm của chúng tôi, và cô sẽ có một chỗ an toàn để sống sót qua tận thế.” Lâm Xuyên liếc nhìn Kỷ Mặc, thấy anh ta không cắt ngang lời mình, liền hiểu rằng những gì anh ta nói rất hợp ý thủ lĩnh.

Tô Niệm nhếch môi cười lạnh: “Đồ ngu! Các người nhìn từ đâu mà thấy tôi là người tốt? Lại dựa vào cái gì mà muốn tôi giúp các người? Các người xứng à?”

Dù mắc chứng sợ xã hội, nhưng trước tận thế, Tô Niệm cũng từng là một “ông chủ tư bản” trong miệng người khác. Đối với kiểu uy hϊếp nửa vời này, cô chỉ cảm thấy nực cười.

Tô Niệm không phải là người tốt cũng không phải là người xấu, nhưng nếu có ai muốn gây chuyện với cô, cô sẽ không phải loại dễ bị bắt nạt.