Cộp, cộp, cộp.
Chú mèo nghe thấy tiếng bước chân đằng sau, chỉ hơi quay đầu lại. Trong tầm mắt nó, người con gái từng muốn cho nó ăn và bảo vệ nó đang bước ra từ trong con hẻm, ánh mắt chăm chú nhìn nó.
“Meo~”
Chú mèo tam thể nhỏ phát ra một tiếng kêu ngọt ngào về phía Tô Niệm.
Bịch!
Ngay sau đó, Tô Niệm trợn mắt nhìn cảnh tượng xảy ra trước mặt: chú mèo tam thể nhỏ cúi đầu xuống, để cái đầu lông xù mềm mại của nó va thẳng vào mặt đất cứng, phát ra một âm thanh nhỏ nhưng không thể phớt lờ.
[Ký chủ! Chú mèo tam thể ngất rồi! Nhanh lên, nhanh xem thử đi! Xem đầu nó có bị u lên không!]
Trong đầu Tô Niệm, hệ thống 1128 hét lên một cách đầy lo lắng.
Cô hơi chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn ngồi xuống, đưa tay nhấc cái thân hình nhỏ bé với bộ lông mềm mại kia lên, bắt đầu xoay qua xoay lại để kiểm tra. Cái đầu lông xù của chú mèo như một quả bóng bị buộc dây, cứ xoay tròn theo động tác của cô.
[Ký chủ! Nhẹ tay thôi! Đừng làm đau cổ nó!] Hệ thống 1128 hét toáng lên, gần như không thể chịu nổi sự thô lỗ của cô.
“Biết rồi, biết rồi”,Tô Niệm đáp lại một cách qua loa. Sau khi kiểm tra cẩn thận, cô xác nhận rằng ngoài vài vết thương nhỏ ở bên trái của chân sau, chú mèo không có dấu hiệu bị thương nghiêm trọng nào khác. Phần đầu va vào đất mà hệ thống đặc biệt nhắc nhở cũng chỉ dính chút bụi, không hề sưng u như lo lắng ban đầu.
“Không sao đâu, chắc là kiệt sức nên ngất thôi. Trước đó nhìn trạng thái của nó cũng đã có vẻ uể oải rồi.” Tô Niệm vừa nói vừa nhìn chú mèo tam thể nhỏ trong tay, không biết nên làm gì tiếp theo.
[Vậy thì tốt quá! Ký chủ, chúng ta mang nó về nhà đi!] Hệ thống 1128 thở phào nhẹ nhõm, lập tức đề nghị.
“Đưa nó về nhà?” Nghe đề nghị này, Tô Niệm không khỏi nhíu mày. Nhà của cô là địa bàn cá nhân, vốn đã miễn cưỡng chịu đựng cái hệ thống kỳ lạ xuất hiện trong đầu mình, giờ lại thêm một chú mèo tam thể nhỏ xâm phạm địa bàn của cô, khiến cô có chút phản cảm.
[Ký chủ? Đừng nói với tôi là cô định để chú mèo tam thể này lại đây đấy nhé?]
Hệ thống cảm nhận được sự do dự của cô, lập tức nổi lên một dự cảm chẳng lành. Khi hỏi ra câu đó, nó lập tức phát hiện sự lưỡng lự và áy náy của Tô Niệm.
[Không thể được! Không thể được! Nó đang bị thương mà còn cứu cô đấy! Ký chủ, cô nỡ lòng bỏ mặc ân nhân cứu mạng của mình ở đây sao? Cô không thấy lương tâm cắn rứt à? Hơn nữa, ký chủ, cô đừng quên, nhiệm vụ tân thủ của cô vẫn chưa hoàn thành đâu!]
Tô Niệm nhìn sang chỗ khác với vẻ mặt có chút xấu hổ. Bị hệ thống nói như vậy, cô cũng nhận ra là mình không thể để chú mèo tam thể nhỏ ở lại đây một mình.
“Đương nhiên tôi không nỡ để nó ở đây, sao cậu lại có thể nghĩ tôi như vậy chứ!” Sau khi quyết định sẽ mang chú mèo về, cô lập tức phản bác lại sự chế giễu của hệ thống 1128 một cách đầy chính đáng.
[Ah, ký chủ thật tốt! Tôi biết mà, ký chủ là người tốt nhất, chắc chắn không nỡ để chú mèo tam thể ngất xỉu ở đây!]
Hệ thống 1128 chẳng quan tâm đến những suy nghĩ trước đó của Tô Niệm, chỉ quan tâm xem cô sẽ làm gì tiếp theo.
“Gào—”
Lúc này, từ xa truyền đến một tiếng gào vang, giống hệt với tiếng mà họ đã nghe thấy trước đó. Nghe âm thanh này, có vẻ như người phát ra tiếng gào không cách họ quá xa.
[Ký chủ! Chúng ta đi nhanh thôi!]
Tô Niệm gật đầu, nhìn quanh một chút rồi chạy về phía nơi cô cất chiếc xe điện nhỏ, còn chú mèo tam thể thì được cô nhanh chóng cho vào túi áo.
May mắn là họ không gặp phải những con tang thi mạnh mẽ, tất cả những con tang thi lạc lõng đều đã bị chiếc rìu của cô tiêu diệt.