Hà Tinh Lê và Diêu Thương đều nghe thấy tiếng động lạ bên ngoài hành lang, cả hai gần như cùng lúc nằm rạp xuống đất, nghiêng đầu nhìn ra ngoài qua khe cửa.
Trên tường hành lang có treo một chiếc đèn dầu, chiếc đèn này không bị gió thổi tắt, nên vẫn có thể phân biệt được tình hình bên ngoài qua ánh sáng yếu ớt đó.
Cốc, cốc, cốc.
Tiếng động từ xa đến gần, trong chớp mắt đã ở ngay sát bên cạnh.
Ánh đèn chập chờn, như bị vật gì đó đi qua đi lại che khuất, nhưng kỳ lạ là không thấy bóng dáng ai.
Hà Tinh Lê chống một tay xuống đất, định tiến lại gần hơn, ai ngờ vừa đưa tay ra đã chạm ngay vào mặt Diêu Thương. Hóa ra cái tên này lại đang nằm ngay sau lưng cô.
Cô mím môi, không vui đẩy đầu anh ra, Diêu Thương cũng bò lên phía trước nửa mét, cho đến khi vai kề vai với cô.
Anh ghé sát tai cô, giọng rất nhẹ nhàng phàn nàn: “Không thể nhẹ nhàng hơn chút à? Anh làm phiền em đến vậy sao?”
“Im ngay.”
Hà Tinh Lê dùng một ngón tay đẩy trán anh ra xa ba thước, rồi lại cẩn thận quan sát bên ngoài.
Cộc, cộc, cộc.
Tiếng vang nặng nề, tựa như âm thanh của những cú va đập, vẫn tiếp tục vang lên. Nếu đó thật sự là tiếng bước chân, thì hẳn vào một khoảnh khắc nào đó, chúng sẽ lướt qua cửa phòng, để những người chơi bên trong nhìn thấy đôi chân của kẻ đang tới gần.
Nhưng thực tế là...
Không thấy chân, mà lại thấy một khuôn mặt.
Một khuôn mặt lộn ngược, đen kịt như bị cháy.
Khuôn mặt đó dường như đã bị than nóng đốt cháy, giữa mặt đen kịt và đầy những vết nứt nhỏ, lộ ra thịt máu lở loét. Nhưng da xung quanh mặt lại trắng bệch đến đáng sợ, đôi mắt mở to, tròng mắt lồi ra, như thể chỉ cần sơ ý là sẽ rơi ra ngoài.
Chủ nhân của khuôn mặt đó có lẽ là một người đàn ông, đội một chiếc mũ quả dưa đen đỏ, trên vành mũ thêu chữ Hỷ, trông giống như mũ của tân lang.
Cộc, cộc, cộc.
Hắn dùng đầu va vào mặt đất, bím tóc dài quấn quanh cổ, cứ thế lộn ngược nhảy lên nhảy xuống. Từ mũi hắn chảy dòng máu đặc, từng giọt từng giọt tụ lại thành vệt đỏ sẫm ngoằn ngoèo phía sau, trông rất đáng sợ.
Cuối cùng hắn dừng lại.
Đứng ngay trước cửa phòng này.
Chiếc mũ quả dưa cọ xát với mặt đất, đầu của hắn gần như xoay 180 độ, ngay lập tức nhìn chằm chằm vào Hà Tinh Lê qua khe cửa.
Người trong phòng đang nhìn ra ngoài, hắn cũng đang nhìn vào trong.
Cái miệng khô khốc, nứt nẻ vì bị cháy của hắn đột nhiên nhếch lên một cách máy móc, tạo thành một nụ cười vô cảm và kỳ quái. Hắn không có răng, từ cái miệng đầy máu của hắn rơi ra những mảnh tro đen. Xen lẫn trong đám tro ấy là vô số con bọ cứng nhỏ, hình dáng giống gián, lớp vỏ tròn bóng lấm tấm hoa văn trắng, hai chiếc râu nhọn hoắt như kim thép dựng đứng, bò nhanh như gió.
Chiếc mũ quả dưa trên đầu hắn lại đập mạnh xuống đất, tạo ra tiếng cộc cộc liên hồi, như thể một chiếc bình đang cố đổ hết thứ bên trong ra ngoài. Từ miệng hắn, bầy bọ cứng vẫn không ngừng tuôn ra, chen chúc nhau bò khắp nơi, tạo thành cảnh tượng khiến người ta không khỏi lạnh sống lưng.
Dưới ánh sáng yếu ớt, những con bọ cứng có mục tiêu rất rõ ràng, chúng đang bò vào phòng qua khe cửa.
Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, Hà Tinh Lê chống tay xuống đất, dùng sức mạnh của eo để nhanh chóng đứng dậy, tránh được thảm kịch bị bọ cắn vào mặt.
Cô giơ chân đạp mạnh xuống, đôi giày da lập tức nghiền nát những con bọ cứng đang bò khắp nơi, chỉ nghe thấy tiếng nổ lách tách không ngừng, chất lỏng dính như nhựa đường chảy ra đầy sàn nhà.
Ở phía bên kia, Diêu Thương cũng đang bận rộn đạp bọ, thậm chí còn hăng hái hơn cả cô.
“Chết tiệt.” Anh lẩm bẩm: “Nếu mấy con côn trùng này chui vào chỗ ngủ của anh, thì tối nay anh còn ngủ nghê được gì nữa?”
“Anh đúng là biết tưởng tượng.”
Hai người cố nén cảm giác buồn nôn, giải quyết sạch sẽ lũ côn trùng đang bò vào. Một lúc sau, họ nghe thấy tiếng va chạm dần dần đi xa, cho đến khi hoàn toàn im bặt.
Hà Tinh Lê nằm xuống đất nhìn ra ngoài, phát hiện hành lang đã không còn bóng dáng tên quỷ nam kia, thậm chí vết máu trên sàn cũng biến mất một cách kỳ lạ.
Cô nghi ngờ trong lòng, luôn cảm thấy tối nay không thể dễ dàng qua đi như vậy, ít nhất còn phải có chuyện gì khác xảy ra.
Vừa nghĩ đến đây, cô lại nghe thấy tiếng gõ cửa sổ “cộc cộc cộc” ba lần.
Ai vậy nhỉ, chẳng lẽ là Tống Thiên Hằng ở chung không hòa hợp với cái cô Triệu Tĩnh Tư ở phòng bên cạnh kia, cho nên cậu ta lại trèo cửa sổ quay về sao?
Thế thì không được! Đêm nay đã quá khuya rồi, lại vừa xảy ra chuyện quái dị như thế, nếu cậu ta quay lại mà bị hệ thống phán rằng vi phạm quy tắc thì tính sao đây?
Dù thế nào cũng phải đẩy tên đó quay lại mới được.
Nghĩ là làm, cô đi tới gần cửa sổ, một tay kéo mạnh rèm cửa ra. Nhưng người xuất hiện bên ngoài, đang dán sát vào lớp kính, lại không phải Tống Thiên Hằng.
Mà là một gương mặt quen thuộc.
Tại sao lại cảm thấy quen thuộc ư…?
Bởi gương mặt đó, trông giống hệt một đồng nghiệp của cô.
Chỉ là đồng nghiệp này có lớp trang điểm với hiệu ứng có chút đặc biệt, cực kỳ tinh vi.
Đó dường như là một nữ quỷ, nhưng vì toàn bộ khuôn mặt bị phủ kín bởi tóc đen bù xù, quấn chặt như lớp bùn nhão dính trên cửa kính, nên tầm nhìn từ trong phòng bị hạn chế. Không ai có thể nhìn rõ cơ thể của cô ta từ cổ trở xuống trông như thế nào.
Nữ quỷ trợn trừng đôi mắt to, tròng mắt đỏ ngầu lăn tròn trong hốc mắt đầy máu, liên tục đảo qua đảo lại. Khuôn miệng trống rỗng của cô fa mở ra rồi khép lại theo một nhịp đều đặn, tựa như đang cố nói điều gì đó.
Thực tế không phải cô ta đang nói gì, mà là đang hát.
Ngay khi cô ta vừa bắt đầu hát, Hà Tinh Lê chỉ cảm thấy trước mắt mờ đi, ngay sau đó rèm cửa tự động khép lại, khuôn mặt của nữ quỷ cũng biến mất.
Trong bóng tối, cô theo bản năng đưa tay ra, bình tĩnh ngăn Diêu Thương đang tiến lại gần để kiểm tra.
Cô thì thầm: “Nghe đi.”
Diêu Thương nhanh chóng hiểu ý cô, dừng bước và cẩn thận lắng nghe.
Tiếng hát lúc gần lúc xa, như khóc như cười, giống như âm thanh vòm 3D vang vọng trong tai, khiến người nghe lạnh sống lưng.
Dường như bài hát mơ hồ có lời như thế này:
[Bầu trời xám xịt, lòng bàng hoàng, cô dâu xấu xí sợ ánh trăng;
Lão quỷ vong hồn nuốt huyết lương, cổ treo lơ lửng trên xà nhà.
Nhà ai trẻ nhỏ vừa lọt lòng, cá quái hồ sâu ngửi thấy thịt thơm;
Đèn l*иg chùa núi sáng nửa đêm, hóa ra tà linh khe khẽ hát.
Trời u ám, mưa đã rơi, Mạnh Bà bưng đến một bát canh;
Người đơn lẻ soi gương chải tóc khéo léo, hai người cần rung chuông;
Nhiều người cùng đi cần lễ quan tài, nến đỏ nến trắng lập lòe ánh ma;
Đồng nam đồng nữ bái về hướng nam, nửa đêm quỷ ăn hương;
Quỷ đi bát trống nắp quan tài đậy, một nắm xương trắng đổi lấy tang mới.]
Bài hát lặp lại hai lần, nhưng vì có vài chỗ không rõ ràng, nên lặp lại cũng không khác gì không lặp lại.
Hà Tinh Lê đứng yên tại chỗ rất lâu, cho đến khi tiếng hát hoàn toàn dừng lại, cô vô thức nhìn về phía Diêu Thương, mặc dù trong phòng tối đen, nhưng cô vẫn cảm nhận được anh đang nhìn mình.
Cô nhẹ giọng hỏi anh: “Nghe rõ hết chưa? Nhớ được gì không?”
Diêu Thương dường như gật đầu, nhưng có chút do dự: “Nhớ được khoảng năm sáu mươi phần trăm thôi, có vài câu quá mơ hồ, anh không thể xác định được hết.”
“Thế cũng là nhiều rồi, những chỗ không rõ tôi có thể suy đoán ra, hy vọng chúng ta nhớ được nội dung để có thể ghép chúng lại với nhau.”
“Em nghĩ bài hát này có ý nghĩa gì?”
“Đại diện cho…” Cô trầm ngâm vài giây, sau đó đưa ra câu trả lời đầy chắc chắn: “Đại diện cho quy tắc.”
“Quy tắc gì cơ?”
“Đương nhiên là quy tắc của trò chơi tiếp theo.”
Chỉ có điều, những quy tắc này xem ra lại quá rời rạc và phức tạp.