[Vô Hạn] Cùng Bạn Trai Cũ Xuyên Vào Trò Chơi Kinh Dị

Chương 16: Yêu cầu của thôn dân

Vậy là đêm nay cuối cùng cũng lặng lẽ trôi qua, vì trong lượt chơi này không có người chơi mới hoàn toàn, nên sẽ chẳng ai dại dột công khai vi phạm quy tắc trò chơi. Do đó tạm thời không có ai gặp phải bất trắc, nửa đêm về sau có lẽ nhờ hệ thống nương tay, nên cũng không xảy ra hiện tượng kỳ lạ nào khác.

Nửa đầu đêm nay chẳng qua chỉ là màn dạo đầu để tạo không khí mà thôi. Thường thì những điều đáng sợ hơn sẽ đợi chờ bọn họ những ngày kế tiếp.

Hà Tinh Lê là người có tâm lý tốt và chất lượng giấc ngủ cao, nhưng trong môi trường đặc biệt vẫn đủ nhạy cảm và cẩn trọng. May mắn thay, từ khi nằm xuống, cô không nghe thấy bất kỳ động tĩnh bất thường nào nữa, nên có thể ngủ yên đến sáng.

Khi tia nắng đầu tiên của buổi sáng xuyên qua khe rèm chiếu vào phòng, cô ngáp một cái rồi mở mắt, theo thói quen nhìn quanh phòng một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt của Diêu Thương đang nằm trên sàn.

“...Anh dậy rồi à?”

Quả thực Diêu Thương đã dậy, hơn nữa có vẻ như đã tỉnh từ lâu, bởi ánh mắt anh khi nhìn cô vô cùng tỉnh táo, mà có lẽ anh cũng đã chăm chú quan sát cô rất lâu rồi.

“Ừ.” Anh kiên nhẫn trả lời câu hỏi không mấy ý nghĩa của cô: “Tỉnh rồi.”

“Lần đầu ngủ trên sàn không quen hả?”

Anh nhướng mày, có chút nghịch ngợm: “Nếu anh nói không quen, tối nay em sẽ cho phép anh lên giường ngủ chứ?”

“Không, ý tôi là, dù không quen thì anh cũng cố mà quen đi.”

Diêu Thương dường như đã đoán trước được cô sẽ nói gì, chẳng những không giận mà còn bật cười.

Anh nói: “Không sao, nằm giường hay nằm sàn thì mất ngủ vẫn là mất ngủ thôi.”

“Vậy anh phải điều chỉnh lại giờ giấc đi.”

Hà Tinh Lê mơ hồ cảm thấy câu nói này có chút kỳ lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chủ yếu là cô đang lo lắng về nội dung trò chơi sắp tới.

Cô xoa mặt, nhanh chóng lật người xuống giường, đi đến bồn rửa mặt để rửa mặt, tiện thể kiểm tra cửa phòng. Quả nhiên, khi trời sáng thì khóa cửa đã tự động mở, điều này có nghĩa là người chơi có thể tự do ra vào.

Năm phút sau, cả hai một trước một sau rời khỏi phòng và đi xuống tầng dưới.

Theo lý mà nói, hai người họ đã dậy rất sớm, nhưng không ngờ Tống Thiên Thư và Chu Nhạn còn dậy sớm hơn, đang ngồi chờ sẵn trong phòng khách.

Không chỉ vậy, Tống Thiên Hằng cũng đã dậy, còn đang ngồi sát bên Tống Thiên Thư. Xem ra vị thiếu gia quen sống trong nhung lụa này hoàn toàn không thể chợp mắt trong môi trường như thế này, có lẽ vừa sáng sớm đã vội vàng chạy đến tìm anh trai để được an ủi.

Không chỉ vậy, Tống Thiên Hằng cũng đã dậy, đang ngồi sát bên Tống Thiên Thư. Có thể thấy cậu thiếu gia này không thể nhắm mắt trong môi trường như vậy, chắc là vừa sáng đã vội vàng tìm anh trai để được an ủi.

Tống Thiên Hằng nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hà Tinh Lê thì lòng thù hận liền nổi lên, sắc mặt cậu ta lập tức trở nên vô cùng khó coi.

Cậu ta chỉ vào Hà Tinh Lê nói với Tống Thiên Thư: “Anh, chính là con tiện nhân này! Cô ta tối qua chửi người còn giẫm lên cổ em, từ khi sinh ra đến giờ em chưa từng chịu nhục như vậy!”

Hà Tinh Lê “chậc” một tiếng, quay đầu giả vờ thì thầm với Diêu Thương, nhưng thực ra âm lượng lớn đến mức mọi người trong phòng đều nghe thấy: “Nghe xem cậu ta nói gì kìa, cao một mét tám mấy, tôi có thể giẫm lên cổ cậu ta sao? Hay là cậu ta cố tình nằm xuống để cho tôi giẫm?”

Diêu Thương ban đầu vì câu “tiện nhân” của Tống Thiên Hằng mà sắc mặt có chút u ám. Nhưng nghe Hà Tinh Lê dùng giọng đùa cợt nói chuyện với mình, biểu cảm của anh dịu đi đôi chút, rồi cũng phối hợp trêu đùa theo.

“Trừ khi cậu ta không nằm xuống, mà cứ đứng thẳng để em dẫm lên cổ, rồi còn đặc biệt kể ra cho mọi người nghe. Vậy thì rốt cuộc cậu ta muốn nói gì đây? Là khen em dẻo dai hay muốn mọi người cười cậu ta vì phản ứng chậm? Là người lớn cả rồi, sao IQ lại thế này được chứ?”

Thực tế lại chứng minh rằng Tống Thiên Hằng rất dễ bị chọc giận, hơn nữa bây giờ lại có anh trai bên cạnh, cậu ta có người để dựa vào, khí thế càng thêm hung hăng, lập tức đứng bật dậy, chửi rủa: “Đôi gian phu da^ʍ phụ này đang diễn hài cho ai xem vậy? Tôi xem hai người sống nổi qua hôm nay thế nào!”

Rõ ràng, mỗi câu nói của cậu ta đều đυ.ng chạm đến điểm yếu của Diêu Thương, chỉ là vì có Hà Tinh Lê ở bên cạnh, nên Diêu Thương mới kiềm chế một chút, nhưng vẫn lạnh lùng đáp lại.

“Trò chơi này mỗi ngày đều có người chết, rất bình thường, chúng tôi không chắc sống được bao lâu, nhưng muốn kéo ai đó cùng chôn theo thì cũng không phải là không có khả năng.”

“...Anh thử xem!”

Tống Thiên Hằng còn chưa kịp nói hết câu, đã bị Tống Thiên Thư kịp thời ngăn lại. Tống Thiên Thư đặt tay lên vai em trai mình, dường như chẳng dùng nhiều sức, nhưng lại dễ dàng ấn cậu ta ngồi trở lại ghế.

Trái ngược với Tống Thiên Hằng, cậu anh trai này ít nói, nhưng mỗi khi mở miệng lời lẽ đều rất ngắn gọn và súc tích.

“Trò chơi này sống chết dựa vào số phận, mọi người cứ dựa vào khả năng của mình, không cần phải căng thẳng như vậy, có lẽ sau này còn cần hợp tác.”

Chu Nhạn, người vẫn luôn đứng ngoài quan sát, lúc này cuối cùng cũng tìm được cơ hội để lên tiếng, rụt rè đồng ý với lời nói này.

“Đúng đúng, mọi người đừng cãi nhau, chúng ta đóng vai là du khách cùng một đoàn du lịch, nên trò chơi này rất có thể là chủ đề hợp tác nhóm, chúng ta không thể vì một chút mâu thuẫn mà có mâu thuẫn được.”

Tống Thiên Hằng tức giận, liếc nhìn cô ấy một cái, không nhịn được mà châm chọc: “Nhìn cô gầy như gà con thế kia, dù có hợp tác nhóm thì cũng chẳng có ích gì?”

Tống Thiên Thư lại đẩy đầu em trai về, giọng hơi nghiêm khắc: “Có thể im lặng được không?”

“...”

Tống Thiên Hằng miễn cưỡng im lặng, Chu Nhạn thì cố gắng cười gượng, có lẽ không muốn gây thêm rắc rối, nên cô ấy chỉ giả vờ như không nghe thấy.

Hà Tinh Lê cẩn thận quan sát Tống Thiên Thư vài giây, cô cảm thấy người anh sinh đôi này có vẻ thâm trầm hơn hẳn cậu em trai đầu óc đơn giản. Nếu so về mức độ nguy hiểm, cậu ta chắc chắn đáng gờm hơn.

Cùng là hai anh em sinh đôi, sao lại có thể lớn lên khác biệt đến vậy?

“Làm phiền hai người nhường đường một chút, chúng tôi đứng đây xem náo nhiệt nãy giờ mà chưa xuống được.”

Bất ngờ một giọng nữ trong trẻo vang lên từ phía sau, Hà Tinh Lê quay đầu lại, thấy mỹ nữ tóc đỏ Vu Đào và chị gái mặc đồ xanh Triệu Tĩnh Tư đang đứng ở góc cầu thang, có lẽ hai người đã nghe bọn họ cãi nhau khá lâu, câu vừa rồi là do Vu Đào nói.

Hà Tinh Lê lập tức nghiêng người nhường đường: “Xin lỗi, đại sảnh đông quá, tôi với anh ấy tạm thời không muốn xuống đó.”

“Hiểu mà, hiểu mà.” Vu Đào vừa cười vừa nói mỉa mai: “Có vài người chơi ồn ào quá, một người mà bằng cả chục người, cậu ta mà đi vào thang máy thì chắc cũng làm quá tải. Tĩnh Tư, tối qua cậu ta không làm phiền cậu chứ?”

Triệu Tĩnh Tư lạnh lùng ngẩng đầu, chậm rãi đáp: “Cũng tạm, để công bằng, chúng tôi mỗi người ngủ một nửa giường, ở giữa có gối ngăn cách.”

“…Cậu ta nửa đêm không vượt quá ranh giới chứ?”

“Tư thế ngủ của cậu ta không tốt lắm, nên tớ đã đá cậu ta xuống giường.”

“Không hổ danh là cậu.”

Đến đây, bao gồm cả người đàn ông cao lớn Ngô Chính vừa bước ra từ trong phòng, mọi người đều biết rằng tối qua Tống Thiên Hằng đã đổi phòng và phải chịu ấm ức với cả hai người chơi nữ.

Bây giờ mặt mũi của cậu ta coi như mất sạch, không còn một mảnh nào.

Ngô Chính, sau khi hiểu rõ tình hình, trông có vẻ khá chán nản: “Hóa ra mấy người đều quen biết nhau à? Chỉ có mình tôi không có đồng đội, đơn độc vào trò chơi.”

“Vẫn còn tôi nữa.” Chu Nhạn rụt rè giơ tay: “Tôi cũng không có bạn chơi cùng.”

“Ồ, vậy thì tôi thấy cân bằng hơn chút rồi, cảm ơn cô.”

“Không có gì, Ngô tiên sinh.”

Trong lúc họ đang tán gẫu, bất chợt cánh cửa cũ kỹ trên lầu vang lên tiếng ổ khóa xoay. Ngay sau đó, Huệ Trinh đẩy cửa bước vào.

Không còn nghi ngờ gì nữa, NPC đến để phát nhiệm vụ rồi.

Huệ Trinh vẫn mặc bộ áo dài xám cũ, tóc búi thấp hơi quê mùa, khác biệt là sáng nay trang điểm của cô ấy có vẻ đậm hơn một chút, lông mày được vẽ đen hơn.

Cô ấy đeo một cái túi vải không rời trên cánh tay trái, tay phải xách một hộp đựng thức ăn ba tầng, bên trong là bánh bao và dưa chuột muối.

“Các vị du khách, đây là bữa sáng của ngày hôm nay.”

Tống Thiên Hằng tỏ vẻ chán ghét: “Chỉ cho chúng tôi ăn những thứ này thôi sao?”

Huệ Trinh mỉm cười khuyên nhủ: “Các vị ăn chút đi. Khi đi xa, giữ sức khỏe là điều quan trọng nhất. Nhịn đói thì sao mà chịu nổi?

Lời nói có ẩn ý, càng nghe càng thấy không ổn.

Hà Tinh Lê tiện tay lấy một chiếc bánh bao kẹp dưa muối, cô liếc nhìn Huệ Trinh, hỏi một cách thản nhiên: “Hướng dẫn viên, cô chắc không chỉ đến đây để đưa bữa sáng thôi đấy chứ?”

“Tất nhiên, còn có một việc khác.” Huệ Trinh nói, rồi như làm ảo thuật, lấy ra bốn que tre từ trong túi, mỗi que đều có khắc chữ: “Là về vài việc riêng của người dân trong thôn, muốn nhờ các vị giúp đỡ một tay.”