[Vô Hạn] Cùng Bạn Trai Cũ Xuyên Vào Trò Chơi Kinh Dị

Chương 14: Đêm khuya

Sau khi hướng dẫn viên Huệ Trinh rời đi, trong nhà chỉ còn lại tám người chơi. Do quy tắc yêu cầu phải ở ghép nam nữ, sau khoảng nửa phút im lặng, cuối cùng Hạ Tinh Lê đề xuất bốc thăm để quyết định phân chia phòng.

Về đề nghị này, mọi người đều không có ý kiến gì, chỉ có Tống Thiên Hằng là tỏ ra bất mãn. Cậu ta lẩm bẩm vài câu nhưng rồi bị anh trai mình là Tống Thiên Thư, khẽ nhắc nhở nên cũng không nói thêm gì nữa.

Kết quả bốc thăm, Ngô Chính ghép với cô nàng tóc đỏ Vu Đào, anh trai song sinh Tống Thiên Thư ghép với cô gái tóc tết hai bím Chu Nhạn, Diêu Thương ghép với cô gái áo xanh Triệu Tĩnh Tư, còn Hạ Tinh Lê thì rút phải Tống Thiên Hằng.

Hạ Tinh Lê âm thầm đảo mắt, cảm thấy bản thân đúng là rảnh rỗi sinh chuyện, mà vận may thì lại quá tệ.

Còn Tống Thiên Hằng, vì không được ở cùng anh trai nên tâm trạng rõ ràng không tốt, gương mặt đã bắt đầu cau có khó chịu.

Cậu ta quay người, đi thẳng lên lầu, giọng đầy bực bội: “Tầng một ẩm thấp quá, ai thích thì ở, tôi lên tầng hai.”

Vu Đào vừa nhìn đã thấy là người có tính cách phóng khoáng, độc miệng. Cô ta cười khẩy, như cố ý nói cho Tống Thiên Thư nghe.

“Ôi, quyến luyến anh trai như thế sao? Tiếc là song sinh cùng giới. Nếu là long phụng thai thì tốt, anh trai em gái ở chung một phòng cũng không vi phạm quy tắc.”

Tống Thiên Thư liếc nhìn cô ta một cái, chỉ giả vờ như không nghe thấy, một mình đi về phòng gần nhất ở tầng một. Chu Nhạn do dự một lát, rồi cũng cẩn thận đi theo.

Ngô Chính tính tình không tệ, vỗ vai Vu Đào: “Cô để ý họ làm gì? Trong trò chơi này đừng làm mọi chuyện trở nên căng thẳng quá, lỡ sau này cần hợp tác thì sao?”

“Hợp tác thì hợp tác.” Vu Đào không quan tâm: “Tôi không tin họ vì thù riêng mà lại từ chối hợp tác đâu. Nếu thật vậy, cùng lắm thì cùng chết thôu.”

“... Thôi, vào phòng nhanh đi, kẻo lát nữa lại vi phạm quy tắc.”

Hai người cũng chọn phòng ở tầng một, còn lại Diêu Thương và Triệu Tĩnh Tư, đương nhiên phải lên tầng hai.

Diêu Thương dõi theo Hạ Tinh Lê bước lên cầu thang, sau đó mới thu ánh mắt lại. Quay đầu, anh phát hiện Triệu Tĩnh Tư dường như cũng đang nhìn về hướng khác.

Hai người họ nhìn nhau một cái, chẳng có gì để nói, rồi lặng lẽ một trước một sau đi lên tầng.

Cả căn nhà nhanh chóng chìm vào im lặng.

Hạ Tinh Lê cầm đèn dầu, theo Tống Thiên Hằng vào một căn phòng trên tầng hai, sau đó tiện tay khóa chặt cửa phòng lại.

Cô theo thói quen đảo mắt quan sát xung quanh, thấy căn phòng này tường thì bong tróc, sàn thì nứt nẻ, đồ đạc cực kỳ sơ sài, chỉ có một cái bàn và một chiếc giường. Trên giường có hai bộ chăn gối, đều bẩn đến nỗi nổi lên lốm đốm vết ố, không biết là bùn đất hay mốc meo.

Cô kéo tấm rèm bẩn thỉu ra nhìn ra bên ngoài. Bệ cửa sổ rất hẹp, phủ đầy rêu xanh, dường như nối liền với căn phòng bên cạnh.

Ở phía xa, những ngôi nhà trong thôn và bóng dáng núi rừng chỉ lờ mờ hiện lên dưới ánh trăng mờ nhạt.

Tống Thiên Hằng đã quen sống sung sướиɠ, cực kỳ ghét bỏ môi trường này, cậu ta chửi thề vài câu, rồi chọn bộ chăn gối tương đối sạch sẽ, rồi quăng bộ còn lại xuống đất.

“Này, phiền cô trải đệm dưới đất nhé.” Tuy nói là phiền, nhưng giọng điệu của cậu ta vô cùng đương nhiên: “Tôi bị đau lưng, không ngủ được trên sàn cứng thế này đâu.”

Hạ Tinh Lê quay đầu nhìn cậu ta, nhướng mày nói: “Còn trẻ mà lưng đã không tốt rồi à? Xem ra ngày thường cậu cũng phung phí sức khỏe ghê đấy nhỉ?”

Cậu ta khó chịu nói: “Liên quan quái gì đến cô.”

“Việc lưng cậu có tốt hay không không liên quan đến tôi, nhưng việc cậu ra lệnh cho tôi trải đệm dưới đất, hành vi bất lịch sự này thì liên quan rất nhiều đến tôi.”

“Chẳng lẽ cô định lên giường ngủ cùng tôi? Cô thật dám nghĩ đấy.”

Hạ Tinh Lê hít sâu một hơi, cô cảm thấy, theo thời gian, tính khí của mình đã dịu đi không ít. Nếu đặt vào trước đây, mà có một tên con trai dám nói chuyện với cô như vậy, cô chắc chắn sẽ đấm cho tên đó ngã lăn quay, chẳng biết trời đất là gì rồi.

Ngoài đời thực, cô không phải chưa từng gặp qua những cậu ấm con nhà giàu, mà họ đa phần đều có phong thái rất đàng hoàng. Ngay cả kiểu như Diêu Thương, thuộc dạng “cá biệt” trong giới nhà giàu, cũng không đến mức mất nết như tên này.

Cô mỉm cười nói với cậu ta: “Ý tôi là, cậu mới là người nên trải đệm dưới đất, hoặc chúng ta có thể dùng cách công bằng hơn, oẳn tù tì quyết định ai nên trải đệm dưới đất để ngủ.”

“Đùa gì vậy? Tôi không thể ngủ dưới đất, là cô tự nguyện ở cùng tôi, đừng có mà lắm lời.”

“Cái ‘tự nguyện ở cùng cậu’ này là kết luận từ đâu ra vậy?” Hà Tinh Lê thắc mắc: “Tôi không có ý xúc phạm, nhưng hồi nhỏ cậu có bị chó cắn vào đầu không, nên giờ không thể suy nghĩ và giao tiếp như người bình thường thế?”

Thực tế chứng minh, Tống Thiên Hằng là kiểu người rất dễ bị chọc giận. Ngay lập tức, cậu ta vỗ mạnh vào mép giường, đứng bật dậy: “Đừng tưởng cô là phụ nữ thì tôi không dám động tay.”

“Ồ, tuyệt vời. Vậy là chúng ta quyết định ai thắng sẽ ngủ giường đúng không?”

Tống Thiên Hằng đang nổi cơn thịnh nộ, không kìm được liền giơ tay đẩy mạnh vào vai cô, định hất cô ra xa. Nhưng không ngờ, Hạ Tinh Lê nhìn thì có vẻ yếu đuối mảnh mai, mà phần chân lại rất vững vàng. Cô chỉ hơi lùi về sau một chút, nhưng bước chân vẫn không hề xê dịch.

OK, đây chính là điều cô chờ đợi, đối với một công dân tuân thủ pháp luật, đối phương kɧıêυ ҡɧí©ɧ trước, mình phản kích lại, thì đó là tự vệ chính đáng.

Dù sao cô cũng chỉ là một cô gái yếu đuối đang bị người khác đe dọa mà thôi.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Hà Tinh Lê phản đòn bằng một cú chặt tay vào ngực Tống Thiên Hằng, dứt khoát và gọn gàng. Nhân lúc cậu ta theo bản năng lùi lại tránh né, cô tiến lên một bước, dùng giày đạp lên vai cậu ta, mạnh mẽ ép cậu ta vào tường.

Quả thực, tư thế này rất khó thực hiện, mức độ sỉ nhục cũng cực cao. Thế mà Tống Thiên Hằng vẫn không thoát ra được, cậu ta trừng mắt căm phẫn nhìn cô, sắc mặt đỏ bừng vì tức giận.

“Đồ tiện nhân, mau bỏ chân xuống cho tôi!”

“Thì ra khả năng của cậu chỉ có thế.” Hạ Tinh Lê chậm rãi mỉa mai, giọng điệu lạnh nhạt: “Tôi khuyên cậu nên ngoan ngoãn, vừa rồi tôi đã nương tay lắm rồi đấy, nếu không chặt thẳng vào cổ họng cậu, cậu đã nôn ra cả máu lẫn thức ăn từ hôm qua, còn ở đây mà la hét được sao?”

“…”

“Giờ thì cậu yên lặng trải đệm dưới đất nằm đi, đừng ồn ào nữa, kẻo lát nữa gọi phải thứ gì không sạch sẽ đến. Hay là lưng cậu tệ đến mức không chịu nổi một đêm? Để tôi đạp cho nhé, biết đâu lại khỏi?”

Chữa khỏi được ×

Còn gãy luôn thì đúng hơn √

Tống Thiên Hằng nhận được lời cảnh cáo không chút che giấu nào của cô, cậu ta tức giận nhưng chỉ có thể tức giận vô ích, cuối cùng vẫn không tránh khỏi số phận trải đệm dưới đất.

Kết quả là chưa kịp miễn cưỡng trải đệm, thì ngay sau đó bỗng nghe thấy tiếng gõ nhẹ từ ngoài cửa sổ.

Hà Tinh Lê lập tức cảnh giác, cô bước đến cửa sổ, cẩn thận vén một góc rèm lên, không ngờ lại thấy gương mặt đẹp trai của bạn trai cũ đang dán vào kính.

“...”

Cô im lặng một lúc, có cảm giác muốn đẩy người đàn ông này xuống lầu, nhưng lý trí vẫn khiến cô mở chốt cửa sổ.

Diêu Thương chống tay lên khung cửa sổ, nhảy vào trong, đáp xuống trước mặt cô một cách vững vàng.

Cô trừng mắt nhìn anh ta: “Sao anh lại đây được vậy?”

“Em cũng thấy rồi đấy, hai căn phòng có bệ cửa sổ nối liền, chỉ cần đi vài bước là qua được.”

Nói là vài bước, nhưng giữa hai cửa sổ cũng có khoảng cách, bệ cửa sổ lại hẹp và đầy rêu trơn trượt, chỉ cần sơ ý là có thể ngã ngay, hoàn toàn không dễ như anh nói.

“Anh to gan lắm đấy nhé, không nghe NPC nói ban đêm không được chạy lung tung sao?”

“Cô ta nói không được tùy tiện ra ngoài, chứ không nói không được tùy tiện leo cửa sổ.”

Lách luật chơi luôn là sở trường của anh.

Hà Tinh Lê chịu thua với lối suy nghĩ của Diêu Thương, cô kiên nhẫn hỏi anh: “Nhưng quy tắc yêu cầu một nam một nữ ở chung, bây giờ trong phòng này có ba người đấy.”

Diêu Thương tự nhiên đề nghị: “Vậy thì phiền anh bạn họ Tống này sang phòng của tôi nhé.”

“Anh đang nói nhảm gì vậy?”

"Cô Triệu Tĩnh Tư ở cùng phòng với tôi tính tình rất tốt, tôi nghĩ so với em, anh bạn này chắc chắn sẽ muốn thử ở cùng với cô Triệu hơn đấy."

Hà Tinh Lê vừa định nói không cần, dự định mạnh tay đuổi anh về, ai ngờ vừa quay đầu lại, Tống Thiên Hằng đã mặt mày u ám đứng dậy, lặng lẽ trèo ra ngoài cửa sổ.

Cô: "?"

Diêu Thương thậm chí còn chu đáo mở cửa sổ to hết cỡ cho đối phương, tiện thể nhắc nhở: "Có hơi trơn đấy, cậu bám chắc vào ống nước trên tường nhé."

Tống Thiên Hằng hoàn toàn không thèm để ý đến anh.

Đợi đến khi xác định đối phương thật sự đã trèo sang phòng bên cạnh không thể quay lại nữa, anh mới đóng cửa sổ lại, quay người nghiêm túc hỏi cô.

"Em vừa rồi chắc chắn đã đánh người, đúng không?"

“Anh nhìn thấy bằng mắt nào?”

“Chuyện này cần phải nhìn sao? Trên áo khoác của cậu ta vẫn còn in dấu giày của em đấy, bảo sao dù nguy hiểm cũng phải trèo đi, nhanh nhẹn hơn cả khỉ.”

“Ai bảo cậu ta vô lễ, đáng bị dạy dỗ.” Hạ Tinh Lê hừ một tiếng: “Thật nực cười là cậu ta còn tin lời quỷ của anh. Cô Triệu ở phòng bên kia vừa nhìn đã biết không phải người dễ tính gì, sang đó cũng chẳng khá khẩm hơn.”

Khả năng cao chỉ là đổi phòng để trải đệm dưới đất thôi. i.

Diêu Thương bật cười: “Cũng đúng, nhưng anh và cô Triệu chẳng xảy ra xung đột gì, cô ấy có tâm sự riêng, nên khi biết anh muốn đi cũng chẳng ngăn cản.”

Lời này khiến Hạ Tinh Lê nghĩ ngợi, ánh mắt dần sáng lên như vừa hiểu ra điều gì.

“Ồ, có lẽ cô ấy quen biết cô gái họ Vu.”

Lúc trước khi vào thôn, Triệu Tĩnh Tư và Vu Đào luôn đi cùng nhau. Khi nghe Huệ Trinh nói bắt buộc một nam một nữ phải ở cùng nhau, tuy cả hai không phản ứng mạnh mẽ như Tống Thiên Hằng, nhưng cũng lộ rõ vẻ không hài lòng. Đặc biệt ánh mắt của Triệu Tĩnh Tư thường vô tình hay cố ý dừng lại trên người Vu Đào, hai người này chắc chắn có quan hệ gì đó.

Nhìn từ đây, ngoài Ngô Chính và Chu Nhạn, sáu người còn lại đều có đồng đội của riêng mình, vậy nên điều này trở thành một bí mật mà ai cũng ngầm hiểu, chẳng cần phải cố tình che giấu. Việc Diêu Thương đến tìm Hà Tinh Lê cũng là điều dễ hiểu.

…Dù rằng Hạ Tinh Lê rõ ràng không mấy muốn ở chung phòng với anh lắm.

“Anh trải đệm xuống đất mà nằm.”

“Sao vậy, quen biết mà không có chút ưu ái nào, không thể ngủ chung giường sao?”

“Không.”

Thái độ thật dứt khoát, một từ thật lạnh lùng.

Nhưng Diêu Thương cũng sớm đoán trước được câu trả lời của cô, chẳng hề bận tâm, anh hờ hững nhún vai, rồi tự mình đi lấy chăn gối.

“Được thôi, dù sao cái giường này cũng chẳng sạch sẽ hơn sàn nhà là bao.”



Tưởng rằng đêm nay sẽ trôi qua một cách bình yên, nhưng khi anh đang trải đệm được một nửa, trong phòng đột nhiên có một cơn gió nhẹ thổi qua dù cửa sổ và cửa ra vào đều đã được đóng kín. Ngay sau đó, ngọn đèn dầu trên bàn, không một dấu hiệu báo trước, bỗng chốc tắt ngấm.

Không lâu sau, từ hành lang bên ngoài vang lên những tiếng động trầm, nhịp nhàng.

Cốc, cốc, cốc.