[Vô Hạn] Cùng Bạn Trai Cũ Xuyên Vào Trò Chơi Kinh Dị

Chương 13: Thôn hoang vắng

Cuối cùng Hạ Tinh Lê cũng đồng ý với đề nghị của Diêu Thương, quyết định cùng anh tham gia ván chơi tiếp theo để xem hai người có thực sự phù hợp để lập đội hay không.

Từ danh sách những người chơi đã vượt qua thử thách gần đây cùng Diêu Thương, anh có thể chọn gửi lời mời đến Hạ Tinh Lê, và lần tới cả hai sẽ tự động tham gia cùng một ván chơi.

Mỗi lời mời tham gia trò chơi chỉ có hiệu lực một lần, và tối đa có thể lập đội với năm người trong một ván. Nếu đội có thành tích xuất sắc, họ còn có thể nhận được thêm điểm thưởng.

Theo quy tắc, ngoài ván đầu tiên thì mỗi người chơi đều cố định nhận được mảnh ghép thuộc về thành phố nơi họ đang sinh sống, còn ở các ván sau, mảnh ghép nhận được sẽ được phát ngẫu nhiên.

Người chơi có thể tự chọn địa điểm tham gia cho ván tiếp theo, nhưng không chắc chắn sẽ nhận được mảnh ghép tương ứng với thành phố đó. Họ chỉ có thể dựa vào địa hình, phong cảnh, và văn hóa đặc trưng của thành phố để phỏng đoán nội dung của trò chơi.

Người khởi xướng lập đội sẽ có quyền chọn địa điểm cho ván chơi, vì vậy trước khi thẻ tụ họp hết hiệu lực, Diêu Thương tranh thủ từng giây hỏi ý kiến Hạ Tinh Lê: “Em muốn đến đâu hơn?”

“Tôi mới chỉ chơi một lần, làm gì có kinh nghiệm.” Hà Tinh Lê nhìn bản đồ suy nghĩ: “Chắc cũng không có sự khác biệt về độ khó đâu nhỉ?”

“Mức độ khó dễ chắc chắn là có, nhưng từ bề ngoài thì không thể nhận ra được.” Diêu Thương giải thích.

“Ví dụ như ván thứ hai anh cố tình chọn Đào Thành. Anh nghĩ nơi đó núi non tươi đẹp, lại là khu du lịch nổi tiếng, chắc sẽ nhẹ nhàng hơn. Kết quả là hệ thống lại đưa anh đến một cô nhi viện bị đồn ma ám và đã từng được lên bản tin.”

Trong Âm Thành, mỗi ván chơi của hệ thống đều lấy bản đồ thành phố làm cơ sở. Thành phố đúng là nơi mà người chơi đã chọn, nhưng vì thành phố đó rất rộng lớn, bản đồ trò chơi chỉ trích xuất một phần nhỏ, nên không thể đoán trước được mình sẽ bị đưa đến đâu.

Ngay cả ván chơi trước, khách sạn tổ chức trò chơi Ma Sói đúng là khách sạn thuộc Thiên Thành. Nhưng kể cả Hạ Tinh Lê, người rất quen thuộc với Thiên Thành, cũng không nhớ nổi đó là khách sạn nhỏ nào.

Nói thẳng ra, 20% dựa vào phân tích, còn lại 80% là nhờ vào may rủi.

“Thực ra cũng không sao, giống như mở hộp mù vậy.” Cô nói: “Hay là thử nhiều lần ở cùng một thành phố, trong cùng điều kiện rồi so sánh, để hiểu rõ tình hình của các thành phố hơn, có được không?”

“Ý em là lại đi đến thành phố đã từng đến?” Diêu Thương nhớ lại: “Hiện tại em đã đến Thiên Thành, anh cũng đã đến Thiên Thành, Đào Thành và Chiếu Thành.”

“Vậy thì cứ đi Đào Thành.” Cô quyết định nói: “Tôi muốn xem nơi núi non hữu tình này, rốt cuộc có thể kỳ lạ đến mức nào.”



Khi thời gian nghỉ ngơi 48 giờ kết thúc, cửa trong nhà của người chơi sẽ tự động mở, dẫn đến địa điểm của trò chơi mới.

Tất nhiên, đồng đội đã được liên kết trước đó cũng sẽ cùng đến địa điểm đó.

Người chơi khi vào trò chơi, ngoài một số đạo cụ đặc biệt đổi từ cửa hàng trò chơi, sẽ không được mang theo bất cứ thứ gì.

Hạ Tinh Lê chọn một bộ áo hoodie dài tay phối với quần cargo, với tiêu chí chính là chống gió, chống bẩn, và thuận tiện cho việc di chuyển. Cô buộc tóc dài thành đuôi ngựa cao gọn gàng, sau đó nhìn vào gương trong phòng khách, rồi hít sâu một hơi thật dài.

Mặc dù chưa rõ sắp tới sẽ phải đối mặt với thử thách biếи ŧɦái gì, nhưng ba cô đã dạy rằng, khi con người sinh ra cảm giác sợ hãi, thực chất đã thua một nửa rồi.

Sự dũng cảm và gan dạ chính là vũ khí lợi hại nhất để chiến thắng mọi thử thách.

Cô cần giữ vững tinh thần này.

Màn hình lớn trong phòng khách sáng lên, hiển thị một dòng chữ rõ ràng:

[Trò chơi sắp bắt đầu, xin người chơi vào cửa trước khi đếm ngược kết thúc.]

Giây tiếp theo, khóa cửa phòng khách phát ra tiếng "cạch" nhẹ nhàng.

Khi Hạ Tinh Lê mở mắt ra lần nữa, cô phát hiện mình đang đứng ở rìa ngoài của một thôn nhỏ.

Lúc này là đêm khuya, tiếng gió thổi từng cơn mạnh mẽ, từ xa xa lờ mờ hiện lên bóng dáng của rừng cây và những dãy núi. Ánh trăng yếu ớt xuyên qua những đám mây đen mỏng, chiếu xuống con đường đá dưới chân, con đường lồi lõm phủ đầy rêu xanh, uốn lượn, không biết kéo dài đến tận đâu.

Ở cổng thôn có một tấm bia đá, trên bia khắc ba chữ lớn được sơn đỏ, vốn dĩ hẳn phải là “Mang Trọng Thôn”. Nhưng vì bia đá đã cũ kỹ và hư hỏng theo năm tháng, nét chữ đã bị mài mòn một phần.

Chữ “Mang” bị mất đi nửa trên, chữ “Trọng” thì mất đi phần bên phải, vì vậy “Thôn Mang Trọng” thoạt nhìn lại biến thành…

Thôn Vong Nhân (Thôn người chết).

Cái không khí quái dị này khiến cô nhớ đến một căn phòng bí mật kinh dị mà cô từng làm việc trước đây. Bối cảnh căn phòng đó cũng là một thôn nhỏ nghèo nàn, lạc hậu. Trong đó, cô đóng vai một nữ quỷ bị chịu oan ức lúc còn sống, sau khi chết thì quay lại làm mưa làm gió trong thôn. Mỗi vị khách bước vào trải nghiệm, cuối cùng đều bị cô dọa cho khóc lóc thảm thiết, gọi cha gọi mẹ.

Thực ra cô từng tính làm thêm hai năm nữa rồi tự thiết kế một chủ đề phòng bí mật mới. Hiện nay, những phòng kín kinh dị được ưa chuộng trên thị trường phần lớn đều na ná nhau. Hình tượng ma quỷ thì đơn điệu, phần lớn đều là nữ nạn nhân hoá thành quỷ. Trong mười câu chuyện thì ít nhất có tám câu là vì tình mà chịu oan khuất, cuối cùng tên đàn ông tệ bạc ra mặt khóc lóc nhận lỗi thì mọi chuyện lại được tha thứ.

Nghĩ kỹ, điều này cũng có thể coi là một dạng định kiến đi.

Thật đáng tiếc, kế hoạch sáng tạo đó của cô còn chưa kịp triển khai thì đã bị trò chơi chết tiệt này phá hỏng.

Cô liền tự an ủi mình, không sao hết, sớm muộn gì cũng có thể quay về, trước khi quay về thì coi như tích lũy kinh nghiệm ở đây, dù sao đây cũng là thực chiến, thế giới thực làm gì có cơ hội này?

...Dòng suy nghĩ ngày càng xa, mãi đến khi nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ phía không xa, cô mới giật mình tỉnh lại, quay người nhìn về phía ấy.

Cô là người đến sớm nhất, lúc này những người chơi khác cũng lần lượt đến, mọi người đều tập trung bên cạnh tấm bia đá.

Diêu Thương là người cuối cùng, anh mặc áo hoodie đen đơn giản, hai tay đút túi, lặng lẽ đứng vào đội hình.

Anh ngẩng đầu nhìn Hà Tinh Lê một cái, rồi nhanh chóng quay đi, vì hai người đã thỏa thuận trước, khi bắt đầu trò chơi sẽ tạm thời giả vờ không quen biết, để xem tình hình trước, tránh gây ra rắc rối không cần thiết.

Ngoài hai người bọn họ, trò chơi lần này còn có sáu người chơi khác, tổng cộng là bốn nam bốn nữ, phân bố giới tính rất cân đối.

Mọi người đều lặng lẽ quan sát nhau, ánh mắt đầy cảnh giác, trông chẳng ai muốn là người mở lời trước.

Chỉ có cô gái tóc hai bím đứng cạnh Hạ Tinh Lê, có lẽ thấy cô trông có vẻ hiền lành dễ gần, liền thử thăm dò bắt chuyện: “Chúng ta… có nên vào thôn không?”

“Tôi cũng không biết.” Hạ Tinh Lê thành thật đáp.

“Mọi người đều không vào, một mình tôi vào thì có vẻ hơi lạc lõng.”

“Chẳng lẽ cứ đứng đây chờ mãi?”

“Cũng không cần phải đứng chờ đâu.” Hạ Tinh Lê giơ tay chỉ về phía trước: “Hình như có NPC tới rồi.”

Đã là trò chơi thì chắc chắn phải có NPC phụ trách chỉ đường và phát nhiệm vụ. Điều này cô đã quá quen thuộc rồi, đây được xem như là đúng chuyên môn của cô luôn rồi.

Quả nhiên, từ xa có một người phụ nữ trẻ đang chậm rãi bước tới, mặc bộ quần áo vải xám kiểu cũ và đi giày vải, tóc dài búi thấp, trang điểm rất tinh tế và trẻ trung, khiến cho tổng thể không được ăn nhập với trang phục.

Cô ấy đeo một chiếc túi vải bên cánh tay, đi thẳng đến trước mặt bọn họ, nhìn quanh một vòng rồi nở nụ cười thân thiện.

Cô ấy nói: “Các vị chính là tám vị khách du lịch mà trưởng thôn đã nhắc đến đúng không? Tôi là Huệ Trinh, hướng dẫn viên địa phương của thôn Mang Trọng, đã chờ mọi người ở đây từ lâu rồi. Trong ba ngày tới, tôi sẽ phụ trách sắp xếp nơi ăn chốn ở cho các vị.”

Không nghi ngờ gì nữa, vai trò của người chơi trong trò chơi lần này là những du khách đến lưu trú tại thôn này.

Một nam người chơi không nhịn được mà hỏi: “Ba ngày tới chúng tôi đều phải ở đây sao?”

“Đúng vậy.” Huệ Trinh kiên nhẫn trả lời: “Xin hãy yên tâm, với tư cách là những vị khách quý của thôn Mang Trọng, tôi đã đặc biệt chuẩn bị sẵn nơi ở dành riêng cho các vị. Mong mọi người có thể nhanh chóng làm quen với phong tục tập quán của thôn, và chúc các vị có một chuyến đi vui vẻ.”

Chúc một chuyến đi vui vẻ sao?

Thông thường, những lời tổng kết như vậy đều là dấu hiệu báo trước rằng người chơi sắp gặp phải chuyện không hay.

Hạ Tinh Lê hiểu rõ điều này.

Nhìn thấy Huệ Trinh hơi nghiêng người, làm động tác mời mọi người, đội ngũ người chơi lần này dường như không có người mới lần đầu vào trò chơi, cho nên họ đều tự giác xếp hàng, giống như một đoàn khách du lịch thực sự, theo sự dẫn dắt của Huệ Trinh tiến sâu vào thôn Mang Trọng.

Thôn này chủ yếu là những ngôi nhà thấp với mái ngói xanh và tường xám, có nhiều dấu vết cũ kỹ bị thời gian và gió cát bào mòn, dưới mái hiên của mỗi nhà đều treo đèn l*иg giấy trắng, trên đèn l*иg dùng bút lông vẽ những ký hiệu đen không rõ ý nghĩa, trông giống như một loại bùa chú nào đó.

Càng đi sâu vào trong thôn, nhiệt độ dường như càng lạnh. Hạ Tinh Lê đảo mắt nhìn xung quanh, cảm giác ở sau gáy luôn có một cơn gió lạnh âm u thổi qua.

Bình thường khi nghiên cứu các phòng kín kinh dị, cô cũng tìm hiểu một số kiến thức liên quan, và có thể nhận ra đại khái rằng trong thôn có rất nhiều cây hoè, thuộc loại địa hình tụ âm khí, rất dễ thu hút những thứ không sạch sẽ.

Đang suy nghĩ, cô nghe thấy mọi người đã bắt đầu tự giới thiệu. Đầu tiên là một người đàn ông da ngăm đen, lông mày rậm và mắt to, đề nghị rằng vì mọi người sẽ cùng nhau trải qua ba ngày tới, không thể tránh khỏi việc hợp tác nhóm, nên làm quen với nhau sẽ tiện hơn, đây cũng là kinh nghiệm thực tế.

Anh ta tên là Ngô Chính. Ngoài anh ta, Hà Tinh Lê và Diêu Thương, những người khác cũng lần lượt giới thiệu.

Cô gái tết tóc hai bên vừa bắt chuyện với Hà Tinh Lê tên là Chu Nhạn.

Cô gái xinh đẹp với mái tóc đỏ rực và trang điểm mắt khói tên là Vu Đào.

Cô gái tóc ngắn tự nhiên, mặc áo xanh và luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng tên là Triệu Tĩnh Tư.

Và một cặp anh em sinh đôi mặc toàn đồ hiệu, có vẻ gia đình rất khá giả. Anh trai là Tống Thiên Thư, trông điềm tĩnh và ít nói, còn em trai là Tống Thiên Hằng, rõ ràng có chút kiêu ngạo và khó gần.

Sau khi đi qua nhiều con đường quanh co, họ cuối cùng dừng lại trước một ngôi nhà hai tầng. Dưới mái hiên của ngôi nhà này cũng treo đèn l*иg trắng, nổi bật giữa những ngôi nhà thấp bé trong thôn. Ngôi nhà dài và hẹp, tường ngoài màu đen, trông giống như một chiếc quan tài.

Người đàn ông lực lưỡng Ngô Chính do dự trước cửa, rõ ràng là đang tỏ ra kiêng dè: “Ngôi nhà này có thể ở được không?”

“Tất nhiên rồi.” Huệ Trinh vẫn giữ nụ cười không thay đổi, như thể đeo một chiếc mặt nạ chỉ biết cười, ngay cả độ cong của khóe miệng cũng cố định: “Đây chính là chỗ ở tạm thời của các vị, xin mời theo tôi.”

Nói xong, cô ấy lấy chìa khóa từ túi ra và mở cửa.

Bên trong tỏa ra một mùi ẩm mốc, các góc nhà còn có mạng nhện, đồ đạc thì phủ đầy bụi, như thể đã lâu không có người ở, nhưng trên bàn lại có bốn ngọn đèn dầu đang được thắp sáng.

Huệ Trinh cười nói: “Tầng dưới và tầng trên có tổng cộng bốn phòng, mỗi phòng sẽ ở hai người, xin mời các vị tự quyết định nhưng phải là một nam một nữ ở chung.”

“Thật vô lý!” Tống Thiên Hằng trong cặp sinh đôi tỏ vẻ khó chịu: “Tôi sẽ ở chung với anh trai tôi, tại sao phải ở với người phụ nữ lạ chứ?”

“Đúng vậy, đối với chúng tôi, anh cũng là người đàn ông lạ.” Cô gái tóc đỏ Vu Đào không thích nghe lời này, lập tức phản bác: “Ai thèm ở chung với anh chứ?”

“……”

Tống Thiên Hằng lườm cô ấy một cái.

Huệ Trinh lại nhắc lại: “Xin các vị nhất định phải tuân thủ quy tắc nam nữ ở chung, và ban đêm hãy yên tâm nghỉ ngơi, đừng tùy tiện ra ngoài, càng không nên nghe thấy tiếng động mà la hét ầm ĩ. Đây là quy tắc của làng Mang Trọng, không tuân thủ sẽ gặp rắc rối.”

Cô gái tết tóc hai bên Chu Nhạn nghe vậy cẩn thận hỏi: “Sẽ gặp rắc rối gì vậy?”

“Rắc rối gì sao…” Huệ Trinh liếc nhìn cô ấy, trên mặt vẫn mang theo nụ cười nhưng giọng điệu có vẻ nhạt đi vài phần, cảm giác âm u khó tả: “Nếu thật sự gặp phải, e rằng không thể nói trước được đâu.”

Cô ấy không ở lại lâu, dặn dò xong thì liền rời đi, trước khi đi còn nói sáng mai sẽ quay lại, chúc mọi người có một giấc mơ đẹp đêm nay.

Nhưng cho dù có nhìn như thế nào, thì đêm nay e rằng khó có giấc mơ đẹp.