[Vô Hạn] Cùng Bạn Trai Cũ Xuyên Vào Trò Chơi Kinh Dị

Chương 9.2: Đêm thứ tư

Diêu Thương gật đầu: “Số 4 và số 11 là sói, vậy bây giờ đã loại được hai sói sáng, còn lại một sói sáng, sói ẩn đêm qua chắc đã hành động rồi.”

“Đúng vậy.”

“Em nghĩ ai trong bốn người còn sống là sói? Số 5, người phụ nữ họ Tần, rất ít nói, có phải cô ta không?”

Hạ Tinh Lê lắc đầu: “Tần Hoài Vũ không phải, cô ấy thuộc phe người tốt, đêm đầu tiên tôi đã cứu cô ấy.”

“Vậy chỉ còn số 2, số 6 và số 8, ý em sao?”

“Để tối nay nghe thêm một vòng phát biểu, cụ thể bỏ phiếu cho ai, tôi sẽ ám chỉ cho anh.”

Đây không phải là trò chơi Ma Sói thông thường ngoài đời thực, có thể từ góc nhìn của nhân vật có năng lực đặc biệt sẽ thấy được rõ ràng, nhưng trong trò chơi này, sống chết quan trọng, người trong cuộc càng không thể sai lầm.

Bọn họ phải cẩn thận hơn nữa.



Màn đêm buông xuống, đồng hồ treo tường trong sảnh chính của khách sạn lại vang lên chín tiếng chuông, thời gian thảo luận bắt đầu.

Trên bàn dài đàm phán, sáu cây nến đã tắt, hiện tại chỉ còn lại sáu người chơi sống sót.

Sáu người quan sát lẫn nhau, ai nấy đều hiểu rất rõ rằng đêm nay không thể đưa ra lựa chọn sai lầm, mọi quyết định trong đêm nay đều mang tính chất sống còn.

Người ở vị trí số 8 - Khương Dao, trông có vẻ rất mệt mỏi. Cô gái nhỏ dường như không nghỉ ngơi đủ, quầng mắt hơi thâm. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ở trong môi trường căng thẳng cao độ thế này, ai có thể thực sự ngủ ngon?

Cô ấy khẽ nói: “Theo tình hình hiện tại, có lẽ sói ẩn đã bắt đầu hành động rồi, phải không? Quy tắc có nhắc đến, khi trên bàn chỉ còn lại một sói sáng thì sói ẩn sẽ xuất hiện vào ban đêm.”

Người ở vị trí số 6 - Thiệu Xuân, tỏ ra nghi ngờ: “Chưa chắc là vậy đâu đúng không? Lỡ những người chết trước đó đều là người tốt, thì chưa chắc trên bàn chỉ còn lại một sói sáng.”

“Đây đã là đêm thứ tư rồi, tôi thực sự nghi ngờ liệu anh Thiệu đây có nhớ được luật chơi hay không đấy.” Hạ Tinh Lê nhìn anh với ánh mắt bình thản nhưng đầy khinh miệt: “Nếu trên bàn còn hai sói sáng, cộng thêm sói ẩn nữa thì sẽ là ba sói, tỷ lệ giữa sói và dân là 3:3, trò chơi sẽ kết thúc. Vì vậy hiện tại chỉ có thể là 1:5 hoặc 2:4, và tôi cho rằng khả năng là 2:4 cao hơn.”

Thiệu Xuân cảm thấy mình bị coi thường, bực bội hỏi ngược lại: “Cô rõ luật như vậy thì có ích gì? Thử đoán xem hai sói là ai đi?”

Kết quả là Hạ Tinh Lê còn chưa lên tiếng, Tần Hoài Vũ ngồi bên cạnh đã lên tiếng. Vị này nhìn chằm chằm Thiệu Xuân với ánh mắt tưởng chừng lạnh lùng, nhưng thực chất là đang cố tình dò xét.

“Đêm qua tiên tri thật đã chết. Anh Tiền đó cao to như vậy, muốn gϊếŧ anh ta chắc chắn là không dễ. Chúng ta có lý do để nghi ngờ sói cũng phải có thể chất tương đương.”

“Cô nghi ngờ tôi là sói?” Thiệu Xuân vừa nghe đã nổi đóa: “Số 2 cũng là đàn ông cao to đấy, sao cô không nghi ngờ anh ta? Chỉ vì trông anh ta có vẻ yếu đuối sao?”

“……” Bị chê là yếu đuối một cách vô lý, Lý Quang bất đắc dĩ giải thích: “Thứ nhất, xin anh đừng công kích cá nhân, thứ hai, tôi cũng không đồng ý với ý kiến của cô Tần. Không cần thiết phải đổ hết trách nhiệm lên chúng tôi chỉ vì là đàn ông. Dù là ai, nếu bị sói truy đuổi vào ban đêm thì cũng không thể phản kháng. Chỉ cần sói đủ nhanh nhẹn, kể cả là nữ cũng có thể dễ dàng hạ gục mục tiêu.”

“Đúng vậy, tôi luôn cảm thấy ngoài tiên tri giả, chắc chắn còn có một nữ người chơi khác là sói!” Thiệu Xuân như tìm được bằng chứng, lập tức chỉ vào Hạ Tinh Lê: “Thực ra tôi nghi ngờ cô ta.”

Hạ Tinh Lê liếc anh ta một cái, rồi bình thản nói: “Tôi biết, anh Thiệu thuộc kiểu người chỉ cần ai đó nói mình một câu trong trò chơi này, thì sẽ tìm cách đáp trả ngay. Nhưng đây không phải là trò chơi bình thường, dù anh có muốn trả thù cá nhân thì ít nhất cũng nên đưa ra lý do hợp lý một chút.”

“Sao cô biết tôi không có lý do?”

“Lý do anh không hợp lý nằm ở chỗ, số 7 chính là nữ phù thủy.” Tần Hoài Vũ thẳng thắn nói: “Đêm đầu tiên tôi bị sói chọn làm mục tiêu, chính cô ấy đã cứu tôi. Đêm thứ ba, cô ấy cũng là người đã dùng thuốc độc để gϊếŧ chết số 4.”

Thiệu Xuân không đồng tình: “Ban đêm sói truy đuổi không phải trong môi trường tối đen sao? Vậy thì phù thủy cứu người cũng không bật đèn, cô rất có thể nhận nhầm người; hơn nữa tôi luôn cho rằng cái chết của số 4 là một màn khói, anh ta bị sói gϊếŧ rồi kéo về phòng, không nhất thiết là do phù thủy gϊếŧ, phù thủy là người đã bị loại từ trước, số 10.”

“Cô Hạ tối qua vừa dùng thẻ ân xá cứu thợ săn số 12, điều này chưa đủ chứng minh lập trường của cô ấy sao?”

“Có lẽ cô ta cố tình dùng cách này để làm rõ thân phận của mình, lừa lấy lòng tin của phe dân thì sao?”

Số 2 Lý Quang thở dài: “Anh Thiệu, kết luận của anh có phải hơi vô lý rồi không?”

Diêu Thương, người lạnh lùng đã im lặng quan từ nãy giờ, đột nhiên lên tiếng: “Anh nghĩ mình thông minh lắm sao?”

“...Gì cơ?”

“Nếu anh chịu suy nghĩ một chút, cũng không đến mức nói ra một đoạn vô lý đầy lỗ hổng như vậy, tôi rất mong anh là sói đấy, nếu không thì chỉ chứng tỏ anh là một kẻ ngốc.”

Thiệu Xuân tức giận: “Anh nói lại lần nữa xem?”

“Tôi nói lại lần nữa, kẻ ngốc chính là kẻ ngốc, anh có thể làm gì? Quay lại cắn tôi, người có thân phận thợ săn rõ ràng nhất trong trò chơi này sao?”

“……”

Thực tế, Diêu Thương đã sử dụng kỹ năng thợ săn đêm qua, anh hiện là người chơi có thân phận cao nhất, dù thế nào cũng không thể là sói, Thiệu Xuân có thể cãi nhau với anh, nhưng không thể phản bác anh.

Nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Thiệu Xuân, Khương Dao nhẹ nhàng nói: “Anh Thiệu dường như suốt trò chơi đều làm rối loạn thông tin, rốt cuộc là không giỏi trò này, hay cố tình làm nhiễu phán đoán của mọi người?”

“Cô im đi! Cô nói tôi là sói, vậy đồng đội của tôi đâu?”

“Dù là đồng đội, cũng có thể thông qua việc nghi ngờ lẫn nhau để bảo vệ mình, đúng chứ?”

“Xem cô nói gì kìa. Vậy bây giờ cô nghi ngờ tôi, cô cũng là đồng đội của tôi sao?”

“Mọi người tạm thời bình tĩnh lại, chúng ta nói chuyện có ích đi.” Hạ Tinh Lê, người nãy giờ chưa chen vào được, cuối cùng cũng tìm thấy cơ hội, cô chậm rãi nói: “Anh Thiệu nghi ngờ tôi, tôi tạm coi như anh không nhớ rõ, để tôi nhắc cho anh đừng quên, tôi được người chơi số 9, là tiên tri thật kiểm tra vào đêm đầu tiên và đã xác nhận tôi là người tốt, điều này chưa đủ chứng minh thân phận của tôi sao?”

“……”

Thiệu Xuân do dự, sắc mặt khi trắng khi xanh, không rõ là thật sự quên hay chỉ vì chột dạ. Cuối cùng anh ta chỉ hừ một tiếng, không dám nói tiếp.

Hà Tinh Lê ngẩng đầu, liếc nhìn Tần Hoài Vũ, như nhận được tín hiệu, Tần Hoài Vũ hiểu ý ngay lập tức.

“Số 7 là “nước sạch” được tiên tri thật kiểm tra, còn số 8 cũng là “nước sạch” do tiên tri giả kiểm tra. Nếu xét theo hướng này, số 8 thực ra rất đáng nghi. Tiên tri giả có khả năng đang cố bảo vệ đồng đội sói của mình.”

Mũi nhọn lập tức chuyển hướng rõ ràng về phía Khương Dao, bị nghi ngờ bất ngờ, cô ấy sững sờ một lúc, sau đó vội vàng biện giải với tốc độ rất nhanh: “Dựa vào đâu mà kết luận như vậy? Tiên tri giả cũng có thể chỉ đơn giản kéo một người phe người tốt về phía mình để đứng chung chiến tuyến. Nếu không, một khi bản thân bị lộ, đồng đội cũng dễ bị lộ theo. Làm vậy không phải quá ngu ngốc hay sao?”

Tần Hoài Vũ bình tĩnh trả lời: “Thế nên tôi mới nói cô đáng nghi, chứ chưa khẳng định cô là sói. Đừng vội vàng như thế.”

“…Tôi không hề vội, tôi chỉ đang phân tích thôi.”

“Vậy cô nghĩ ai là sói?” Diêu Thương lúc này đã hiểu được chiến lược lớn của Hà Tinh Lê, bắt đầu nghiêm túc truy hỏi Khương Dao: “Hiện tại chỉ còn lại sáu người, một nữ phù thủy, một thợ săn, số 5 là người phe người tốt được cứu đêm đầu tiên. Trong đó cô, số 2 và số 6, chắc chắn có hai sói.”

Khương Dao dường như do dự một chút, cô ấy cắn răng nói: “Vậy chỉ có thể là số 2 và số 6, tôi không phải sói.”

“Cái gì mà số 2 và số 6?” Thiệu Xuân hùng hổ chỉ vào Tần Hoài Vũ: “Đêm đầu tiên phù thủy chắc chắn có thuốc giải, lỡ như số 5 là sói, cố tình tự đâm để lừa lấy thuốc thì sao?”

“Đổi một con chó phân tích còn thông minh hơn anh.” Tần Hoài Vũ cuối cùng không nhịn được mà chửi: “Không nói đến việc này mạo hiểm thế nào, chỉ nói ba người sói cần phải chọn mục tiêu riêng trong phòng, đêm đầu tiên họ còn chưa có cơ hội bàn bạc, làm sao thống nhất ý tưởng để phối hợp cho chuyện tôi tự đâm?”

“……” Như bị dội một gáo nước lạnh, Thiệu Xuân bị nghẹn lại, anh ta không cam lòng nói: “Vậy thì là số 2 và số 8, số 2 nói rất ít, chỉ có sói mới nói ít.”

“Chúc mừng anh Thiệu Xuân, đã đạt được thành tựu‘thấy ai cũng cắn.” Lý Quang lên tiếng, giọng điệu vẫn điềm đạm như thường lệ nhưng không kém phần sắc bén: “Tôi chỉ là dân làng, không thể tự chứng minh cũng không thể cung cấp thông tin hữu ích gì. Việc duy nhất tôi có thể làm là không làm rối phán đoán của phe người tốt. Tôi chưa từng đạp đổ người chơi nào khi họ bị loại, so với anh, có lẽ tôi cảm thấy mình thanh thản hơn đôi chút đấy.”

Thiệu Xuân dường như còn muốn tranh luận thêm gì đó, nhưng thời gian lại không cho phép.

Kim đồng hồ trên tường chỉ đúng 10 giờ. Cuộc bỏ phiếu công khai của tối nay chính thức bắt đầu.