Ba mươi giây sau, kết quả bỏ phiếu nặc danh được công bố.
[Người chơi số 2 - Lý Quang: 1 phiếu
Số 6 - Thiệu Xuân: 2 phiếu
Số 8 - Khương Dao: 3 phiếu.]
[Người chơi số 8 - Khương Dao bị xử tử.]
Có lẽ linh cảm là một điều kỳ diệu, vì Khương Dao dường như đã đoán trước được kết cục này. Trong suốt quá trình bỏ phiếu, cô ấy vẫn giữ im lặng, không buồn biện minh thêm một lời nào nữa.
Cô gái vẫn mặc bộ Hán phục như lúc ban đầu, nhưng khác xa với vẻ dịu dàng và ngọt ngào lúc bắt đầu trò chơi, giờ đây khuôn mặt cô ấy đã nhợt nhạt, hốc hác. Chỉ trong bốn ngày ngắn ngủi, trò chơi tàn khốc này đã khiến cô kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần.
Đây là một trò chơi đưa con người tới bờ vực của sự sống và cái chết. Những ai có tâm lý yếu ớt, khi đối mặt với cảnh hành quyết đẫm máu thực sự, đều rất dễ sụp đổ ngay lập tức. Vẻ bình tĩnh giả tạo mà Khương Dao cố gắng duy trì suốt những ngày qua, thực chất đã bị phá vỡ không biết bao nhiêu lần khi cô ấy ở trong phòng riêng, gục ngã, nôn mửa và khóc lóc điên cuồng.
Nhưng giờ đây, kết cục đã được định đoạt. Cô ấy không cần phải sợ hãi thêm nữa. Cái chết, đối với cô ấy, có lẽ là một sự giải thoát.
Cô gái nhỏ im lặng trong giây lát, rồi bất chợt bật cười, tiếng cười nghe thật điên loạn, hòa lẫn chút nức nở.
“Chết rồi cũng tốt, chết rồi là tốt nhất.” Cô ấy siết chặt tóc mình, thì thào như nói với chính mình: “Dù sao thì tôi cũng đã chán ngấy cái trò chơi biếи ŧɦái này rồi. Tôi không gϊếŧ người, người khác cũng sẽ đến gϊếŧ tôi thôi. Bị hành hạ như vậy, chi bằng… chết sớm cho xong.”
“Chúc mọi người may mắn, nhưng dù các người có sống sót qua trận này, ai mà biết được có chết ở trận tiếp theo không?” Cô ấy nhìn Thiệu Xuân, rồi cuối cùng chuyển ánh mắt sang Tần Hoài Vũ: “Ví dụ như cô Tần, nếu đêm nay sói lại muốn gϊếŧ cô, phù thủy còn có thể tiếp tục cứu cô không?”
“Tôi đoán là đêm nay cô chắc chắn sẽ chết, hahaha... Người đã không còn, thắng thua còn có ý nghĩa gì?”
Cô ấy ngồi trên ghế với vẻ mặt đau khổ nói những lời châm biếm, để sợi dây thòng lọng siết chặt cổ mình, không hề giãy giụa.
Cô ấy cứ thế lặng lẽ bị treo cổ lên trần nhà, cơ thể mảnh mai đung đưa, dây đai của bộ Hán phục rơi xuống từ eo, nằm trên bàn dài thành một vệt đỏ tươi như ánh hoàng hôn.
Hiện tại trên sân chỉ còn năm người chơi sống sót.
Tần Hoài Vũ nhìn chằm chằm vào thi thể của Khương Dao một lúc lâu, sau đó tháo kính ra, mệt mỏi xoa trán.
Cho đến khi Hệ Thống U Linh bắt đầu thúc giục người chơi trở về phòng, cô ấy chống tay lên bàn đứng dậy, khi rời đi, ánh mắt cô tình cờ gặp Hạ Tinh Lê, và Hạ Tinh Lê cũng đang nhìn cô ấy.
Rồi ánh mắt của cô ấy lướt qua Lý Quang và Thiệu Xuân, cuối cùng khóe miệng nhếch lên, nở một nụ cười bất lực, nụ cười đó trông có chút tự giễu và bi thương.
Giống như đã nhìn thấu kết cục của mình.
Cô ấy nhỏ giọng nói với Hạ Tinh Lê: “Cô Hạ, cô nhất định phải thắng.”
Đêm đó Hạ Tinh Lê ngủ không yên giấc, bởi cô biết rằng, khi bình minh tới, rất có khả năng hình ảnh cái chết của Tần Hoài Vũ sẽ xuất hiện trên tấm gương trong phòng mình.
Những lời mà Khương Dao nói với Tần Hoài Vũ trước khi bị xử tử thực chất là một lời ám chỉ rất rõ ràng, dường như đang chỉ đường cho đồng đội sói của mình nhắm đến mục tiêu.
Xét theo tình hình hiện tại, dù Lý Quang hay Thiệu Xuân là sói, bọn họ đều không thể gϊếŧ người kia, người đã giúp mình giảm bớt sự nghi ngờ. Còn trong ba người thuộc phe người tốt đã được xác định, Diêu Thương là người có khả năng chiến đấu cao, không dễ dàng bị hạ gục. Về phần cô, mục tiêu của sói từng bị kiểm tra nhưng thất bại, cũng không dễ bị tấn công.
Vì vậy mục tiêu an toàn và hợp lý nhất chính là Tần Hoài Vũ. Huống chi, ngay từ đêm đầu tiên, cô ấy đã từng bị nhắm tới thành công.
Nói một cách công bằng, Hạ Tinh Lê không muốn Tần Hoài Vũ bị loại. Dù đây là một trò chơi mà ngay cả việc bảo toàn mạng sống của mình cung đầy khó khăn, nhưng cô vẫn thấy tiếc nuối cho đối phương.
Bởi lẽ Tần Hoài Vũ chính là kiểu phụ nữ mà cô rất ngưỡng mộ, lạnh lùng, kiêu ngạo, xinh đẹp, lại còn rất nhạy bén và thậm chí giữa họ còn có chút ăn ý ngầm với cô.
Nếu ở thế giới thực, có lẽ bọn họ đã có cơ hội trở thành bạn.
Nhưng đáng tiếc, có lẽ sẽ không bao giờ có cơ hội ấy.
…
Đến ngày thứ năm, hệ thống dường như đột ngột ngừng hoạt động, hủy bỏ toàn bộ các vòng chơi theo quy tắc.
Buổi sáng, tấm gương trong phòng trống không, không xuất hiện bất kỳ hình ảnh tử vong nào của người chơi. Vào buổi sáng, khu vực cấm không còn được mở để tìm kiếm, và buổi tối cũng không cho phép người chơi trò chuyện riêng.
Ngoài việc Hệ Thống U Linh đúng giờ mang hai bữa ăn đặt ở trước cửa, thì những người chơi còn sống chỉ có thể ở lì trong phòng, chờ đợi màn đêm buông xuống.
Đây dường như là trò đùa ác ý của hệ thống, cố tình tạo ra một cái kết đầy hồi hộp.
Cả ngày Hạ Tinh Lê bồn chồn không yên, trò chơi này thay đổi chóng mặt từng giây từng phút, khi chưa chính thức gặp lại những người chơi còn lại, cô không ngừng suy diễn ra đủ loại khả năng.
Tất nhiên trong đó không thể thiếu khả năng, hệ thống đã hủy bỏ việc hiển thị hình ảnh tử vong. Vậy thì, liệu đêm qua sói có thành công hạ gục được ai không? Nếu thành công, người chết rốt cuộc là ai?
Cô không muốn nghĩ đến kịch bản tồi tệ nhất. Nhưng…
Nếu người chết là Diêu Thương thì sao?
Mạng sống của bạn trai cũ, dù sao cũng là một mạng người. Dù quá khứ không còn muốn nhắc lại nữa, nhưng dù sao cũng không phải người xa lạ hoàn toàn, bọn họ đã gắn bó với nhau từ những ký ức của thời thanh xuân. Cô không thể tưởng tượng được nếu biết tin anh ấy chết, thì cô sẽ có phản ứng như thế nào.
Cô là người lý trí, nhưng không phải kẻ máu lạnh vô tình.
Ngày hôm đó dường như dài đằng đẵng, mang theo tâm trạng này, cuối cùng cô cũng chờ được đến khi màn đêm buông xuống.
Chiếc đồng hồ trong sảnh khách sạn lại ngân vang chín tiếng chuông dài.
Nếu không có gì bất ngờ, thì đây sẽ là buổi thảo luận công khai cuối cùng.
Cô rửa mặt để giữ sự tỉnh táo, buộc lại mái tóc dài rối bời của mình và theo chỉ dẫn của Hệ Thống U Linh đi xuống lầu.
Hành lang yên tĩnh đến lạ, đi được vài bước, đột nhiên cô cảm giác được điều gì đó, liền quay đầu nhìn lại.
Ở phía xa, cửa phòng của người chơi số 12 mở ra, Diêu Thương đứng đó, dáng người cao ráo trong bộ đồ đen.
Cùng lúc ấy, ánh mắt anh cũng khóa chặt vào đây.
Khoảnh khắc nhìn thấy nhau, cả hai đều như thở phào nhẹ nhõm.