[Vô Hạn] Cùng Bạn Trai Cũ Xuyên Vào Trò Chơi Kinh Dị

Chương 9.1: Đêm thứ tư

Trên màn hình lớn, dòng chữ đỏ như máu nhấp nháy, hiển thị kết quả bỏ phiếu đêm nay:

[Số 11 Đặng Hiểu Khê: 4 phiếu.

Số 12 Diêu Thương: 4 phiếu.]

[Sắp bước vào đêm bình an.]

Thật trùng hợp, tỷ số là 4:4, tình huống hòa phiếu rõ ràng là điều mọi người không ngờ tới, nhưng Đặng Hiểu Khê dường như đã chuẩn bị từ trước.

Cô ta mạnh mẽ ném một tấm thẻ đen vàng lên bàn, giọng nói cao vυ't: “Yêu cầu sử dụng thẻ cảnh sát.”

Hệ Thống U Linh đang trong trạng thái chờ nghe thấy tiếng, sau khi xác nhận thẻ thưởng không có sai sót, lập tức tuyên bố: “Thẻ cảnh sát có hiệu lực, một phiếu của người chơi số 11 có thể tính thành ba phiếu, kết quả bỏ phiếu là 4:6.”

“Người chơi số 12 bị xử tử.”

Tiền Lạc đấm mạnh xuống bàn, ai cũng nghe thấy sự tức giận và tuyệt vọng trong cú đấm đó.

“Chết tiệt, phe người tốt tiêu đời rồi!”

Theo anh ta, việc Đặng Hiểu Khê có được tấm thẻ thưởng này gần như đã đặt nền móng cho chiến thắng tối nay, và suốt cả một giờ đồng hồ, họ đều bị cô ta chơi đùa bằng lời nói.

Lúc này Diêu Thương cười lạnh một tiếng, không phải mất lý trí trước khi bị xử tử, mà là thái độ hoàn toàn không quan tâm đến cái chết, hoàn toàn khinh thường đối thủ.

Anh nói: “Trò chơi này có gì đáng chơi? Ra sớm cũng tốt, nhưng tôi chết cũng được, người cần thắng thì phải thắng.”

“Kích hoạt kỹ năng thợ săn.”

Anh là thợ săn, kỹ năng của thợ săn là khi mình bị loại (trừ khi chết vào ban đêm), có thể chọn một người chơi để xử tử trước mình.

Lời này vừa dứt, sắc mặt của Đặng Hiểu Khê - người vốn đang nắm chắc phần thắng, liền thay đổi, cô ta suýt không kiềm chế được mà đứng dậy, giọng nói run rẩy.

“Anh là thợ săn?”

“Không thì sao, cô hối hận rồi à?” Diêu Thương nhướng mày, đầy vẻ thách thức ngạo mạn: “Cân nhắc tới cân nhắc lui, cuối cùng lại chọn loại thợ săn ra khỏi cuộc chơi, chứng tỏ cô cũng không thông minh như mình tưởng.”

“……”

“Đoán sai thì phải trả giá.”

Hệ Thống U Linh lơ lửng trên không phát ra thông báo: “Xin thợ săn chọn mục tiêu bắn.”

“Tôi chọn số 11.” Diêu Thương ngừng lại một chút, cúi đầu chỉnh lại tay áo, bình tĩnh dựa vào lưng ghế, như thể đã sẵn sàng, anh khẽ nói: “Tôi không có may mắn sống sót, vậy thì tất cả dành cho cô.”

Lời này người khác nghe xong có lẽ không hiểu sâu ý, nhưng chỉ có Hạ Tinh Lê mới hiểu được.

Kết thúc lần trò chuyện riêng trước đó, câu cuối cùng của cô là chúc anh may mắn. Từ góc độ của cô, đương nhiên hy vọng cả hai đều có thể sống sót.

Nhưng nhìn tình hình hiện tại, có vẻ anh không thể sống được nữa. Thực ra, việc anh sống hay không cũng không quan trọng, nhưng trước khi chết, ít nhất anh phải giúp cô dọn dẹp một chút chướng ngại.

Lấy danh nghĩa thợ săn để tiêu diệt Đặng Hiểu Khê, đó là điều duy nhất anh có thể làm.

Đây là ván chơi đầu tiên của cô.

Sau này, anh hy vọng cô có thể liên tục giành chiến thắng.

Tuy nhiên, Hạ Tinh Lê không nghĩ vậy.

Cô chống một tay lên bàn, luôn nhìn chằm chằm vào vị trí của Đặng Hiểu Khê, bình tĩnh chờ đợi.

Cho đến khi máy giám sát thông báo kỹ năng thợ săn có hiệu lực, cơ quan trên tường phía sau kích hoạt, trong chớp mắt lộ ra hai nòng súng đen ngòm, nhắm thẳng vào lưng Đặng Hiểu Khê.

Đặng Hiểu Khê chắc chắn đã nghe thấy âm thanh đó, sắc mặt cô ta lâph tức thay đổi, trở nên tái nhợt và đẫm mồ hôi, không thể nói thêm một lời nào.

Cô ta dường như không còn sức để quay đầu lại, chỉ nhìn chằm chằm vào Diêu Thương, răng nghiến ken két, như muốn nghiền nát anh.

Pằng!

Tiếng súng vang lên đột ngột.

Máu phun ra từ lưng cô ta, hiện giờ cô ta giống như một con búp bê bị xé nát, mềm nhũn trượt xuống khỏi ghế, ngã xuống mặt sàn lạnh lẽo.

Sau khi Đặng Hiểu Khê chết, tiếp theo sẽ là xử tử Diêu Thương.

Diêu Thương đã nhắm mắt lại, ai ngờ dây thòng lọng xử tử dự kiến lại không hạ xuống, anh nghe thấy giọng của Hạ Tinh Lê, như là ảo giác, nhưng lại rõ ràng vô cùng.

“Yêu cầu sử dụng thẻ ân xá.”

Những người chơi có mặt vẫn chưa kịp hoàn hồn sau cảnh chết thảm của Đặng Hiểu Khê. Nghe vậy, ai nấy đều kinh ngạc quay đầu lại, thấy Hệ Thống U Linh vừa hay lại bay đến trung tâm bàn dài.

Hệ Thống U Linh xác nhận thẻ thưởng là hợp lệ và ngay lập tức tuyên bố: “Thẻ ân xá có hiệu lực. Người chơi số 12 được miễn xử tử trong vòng này.”

Đây chính là thẻ thưởng mà Hạ Tinh Lê đã nhọc công leo lên cao, tìm thấy trong chiếc đèn trần của một căn phòng nào đó trên tầng bốn. Thẻ được giấu kín đến vậy, dĩ nhiên phải có công dụng đặc biệt.

Đây là một thẻ cứu mạng, hơn nữa không ảnh hưởng đến việc kích hoạt kỹ năng của thợ săn. Nhờ đó, cô đã bảo toàn được mạng sống của Diêu Thương, đồng thời thành công tiễn đưa một con sói thực sự.

Thật khó tưởng tượng nếu thẻ này rơi vào tay phe sói, thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Khi đó, phe người tốt gần như không còn chút cơ hội chiến thắng nào.

Buổi thảo luận công khai đêm nay kết thúc với cái chết của Đặng Hiểu Khê.

Bảy người chơi còn sống sót, mỗi người đều mang một tâm tư khác nhau. Có người cảm thấy may mắn vì nhân vật đặc biệt còn sống, có người lại day dứt vì đồng đội bị gϊếŧ. Nhưng ai cũng hết sức cẩn trọng, không dám để lộ bất kỳ sơ hở nào.

Hệ Thống U Linh như thường lệ khống chế cục diện, giám sát mọi người lần lượt quay về phòng. Đến lượt Hạ Tinh Lê, cô không ngoảnh đầu, bình tĩnh bước về phía cầu thang.

Diêu Thương, người vừa thoát khỏi cái chết trong gang tấc, vẫn ngồi trên ghế, dõi mắt nhìn bóng lưng cô khuất dần. Đôi mắt anh trầm sâu như mực, chỉ phản chiếu bóng hình cô. Tựa như ánh sao trong đêm tối, ẩn sau tầng mây mà vẫn rực rỡ sáng ngời.

Anh khẽ thở dài, gần như không thành tiếng.



Đêm thứ tư, sau khi Đặng Hiểu Khê chết, tiên tri thật sự Tiền Lạc bị phe sói chọn làm mục tiêu.

Sáng ngày thứ năm, thi thể của anh ta nằm ở ngoài hành lang, được chiếu lên gương trong phòng của mỗi người chơi dưới dạng hình ảnh với độ nét cao.

Cái chết của anh ta trông khá dữ tợn, thi thể đã cứng đờ nhưng vẫn nghiến răng, mắt mở trừng trừng, có thể thấy anh chết trong sự oán hận và không cam lòng.

Trong phần tìm kiếm ngày hôm đó, Hạ Tinh Lê vẫn không thu được gì, nhưng điều này cũng nằm trong dự đoán của cô.

Phần trò chuyện riêng tư buổi tối lại diễn ra theo thứ tự ngược, đối với cô cũng không có gì bất ngờ.

Diêu Thương là số 12, nếu anh được chọn trước, chắc chắn sẽ chọn cô.

Quả nhiên, khi cửa phòng từ từ mở ra, Diêu Thương bưng khay cơm bước vào tầm nhìn của cô.

Bốn mắt nhìn nhau, cô bình tĩnh nói: “Tối nay món mì sườn nấu khá ngon.”

“Ngon thật.”

Diêu Thương đáp một tiếng, bước tới ngồi xuống bên cạnh cô, nhưng vẫn không động đũa, chỉ lặng lẽ nhìn cô chằm chằm. Ánh mắt ấy khiến cô thấy cả người khó chịu, không nhịn được liền quay đầu trừng mắt với anh.

“Anh làm gì đấy? Không có việc gì thì đừng cứ lởn vởn mãi như hồn ma theo người ta vậy.”

“Đêm qua em vừa cứu mạng anh mà, anh nhìn kỹ ân nhân cứu mạng của mình vài lần thì có gì sai chứ?”

“Không cần anh phải biết ơn đến mức đó. Tôi cứu anh chỉ vì cân nhắc đến cục diện thôi, dù sao anh mà chết, phe người tốt sẽ mất đi một phiếu bầu, tôi muốn có một chiến thắng chắc chắn.”

“A Lê, em lạnh lùng quá đấy.” Anh nói: “Anh nhớ ngày trước em dù đối xử với người xa lạ cũng rất nhiệt tình, sao với anh thì cứ phải cứng nhắc, công việc hóa mọi chuyện như thế chứ?”

Hạ Tinh Lê thong thả gắp từng miếng mì sườn của mình, không ngẩng đầu lên: “Đối với tôi, một người yêu cũ đạt chuẩn là khi cả hai đều coi đối phương như người đã chết. Tôi luôn tuân thủ nguyên tắc ấy, dù là trong trò chơi cũng phải giữ khoảng cách.”

“Nhưng chẳng phải anh là người bị động chia tay sao? Năm đó em thậm chí còn chẳng cho anh cơ hội cầu xin quay lại.”

Rõ ràng cô không muốn nhắc lại chuyện cũ, lập tức dùng đũa chỉ vào anh, dứt khoát kết thúc chủ đề này.

“Được rồi, đây là lúc sống còn, nhắc chuyện chia tay làm gì? Anh có thể nói gì đó có ích hơn không?”

“Vậy thì anh sẽ nói chuyện chính.” Diêu Thương hỏi ngược lại: “Trước đây anh đã nói với em, anh là thợ săn, còn em thì lại không thật thà với anh. Hóa ra em chính là phù thủy?”

Hạ Tinh Lê bật cười: “Anh đoán được tôi là phù thủy rồi sao?”

“Trừ em ra, tôi không tin còn ai có thể thoát chết trong môi trường tối tăm như vậy.”

“Cảm ơn, tôi xem như anh đang khen tôi.” Cô điềm tĩnh giải thích: “Thực ra tôi cũng không hẳn là lừa anh, tôi đúng là người của phe dân làng, chỉ là anh lúc thì thông thông minh lúc thì không, lại không giỏi chơi Ma sói, nói thật với anh chỉ sợ anh sẽ để lộ sơ hở.”

Diêu Thương cạn lời: “Trong mắt em, anh là loại người thế nào?”

“Một tên ngốc cơ bắp phát triển nhưng đầu óc thì không. Lại còn hay bốc đồng.”

“Làm ơn đổi tên ngốc thành anh chàng đẹp trai giúp anh.”

Hạ Tinh Lê lườm anh một cái: “Nhìn nhiều năm rồi, đã sớm không còn thấy đẹp nữa.”

Đúng là nhiều năm, từ trung học đến đại học, quen biết bảy năm, bất kỳ dáng vẻ nào của anh cô cũng đã thấy qua.

Người khác thường chỉ thoáng nhìn anh đã xao xuyến, còn cô thì lúc nào cũng chỉ muốn đấm anh một cái.

Diêu Thương luôn không đúng lúc mà nhớ lại chuyện cũ, anh ngẩn người vài giây, rồi lại đưa ánh mắt về phía cô, giọng nói nhẹ nhàng hơn.

“Vậy đêm đó bị sói truy đuổi, em có bị thương không?”

“Chỉ là vết bầm và trầy xước bình thường thôi, không có gì nghiêm trọng.”

“Rồi sau đó em đã đầu độc số 4?”

“Đúng, anh ta chắc chắn là sói, tôi nghe ra được.”