Mà trùng hợp là bà đỡ cùng một vị phu nhân khác có quen biết, cho nên nhìn cô nương đó dần lớn lên thấy người trông không giống như cha mẹ mình mà ngược lại trông giống vị phu nhân năm đó, lúc này mới nhận ra mình đã trao nhầm đứa trẻ.
Cho đến khi cả cha lẫn mẹ của đứa trẻ bị nhầm đều qua đời chỉ còn lại một mình nàng, bà đỡ vì thương xót nàng không còn người thân nên đi khắp nơi hỏi thăm. Bà phát hiện phu nhân kia sau khi chồng qua đời đã được Tức lão gia nạp làm thϊếp. Bà bèn dẫn người đến nhận lại người thân.
Tam di nương ban đầu hoàn toàn không tin vào chuyện hoang đường như vậy, nhưng cô gái mà bà đỡ mang đến lại có dung mạo giống hệt bà. Dù không cần thử máu nhận thân, chỉ cần người sáng mắt nhìn qua cũng biết ai mới thực sự là máu mủ.
Tam di nương trong lòng đã tin một nửa, nhưng để công bằng, bà vẫn quyết định thử máu nhận thân trước mặt mọi người.
Kết quả đúng như lời bà đỡ, cô gái này mới là con gái ruột của bà.
Bị chia cắt khỏi con gái ruột nhiều năm, Tam di nương đầy lòng áy náy. Ngay trong ngày, bà đã cầu xin Đại phu nhân cho phép cô gái đó được đổi họ, đặt tên là Tức Nhu.
Theo lý mà nói, con gái ruột đã trở về thì Mạnh Thiền Âm con gái giả kia hẳn nên chủ động rời đi.
Nhưng dù sao cũng là con gái nuôi đã gắn bó mười mấy năm, hơn nữa sắp sửa xuất giá, Tam di nương cảm thấy không cần tuyệt tình như vậy. Lại thêm Đại phu nhân vốn nhân từ, đối xử với tất cả con cái đều bình đẳng. Con trai là Tức Trường Ninh cũng từng đến cầu tình, nên mọi chuyện cũng không bị đẩy đến mức không thể thương tình được.
Thế nhưng nhà chồng chưa cưới của Mạnh Thiền Âm sau khi nghe được chuyện này lại không muốn cưới một cô tiểu thư giả vào phủ, liền đích thân đến Tức phủ thăm dò vài lần.
Dù chưa chính thức đề cập đến việc từ hôn, nhưng địa vị của Mạnh Thiền Âm trong phủ đã ngày càng trở nên lúng túng.
Những tiếng bàn tán trong hành lang thong thả hòa cùng làn gió, vang vọng vào tai hai người trong viện.
Xuân Tâm đứng bên nghe thấy không khỏi tức giận mắng: "Lũ tiểu nha đầu không biết trời cao đất dày kia, thật sự đã quên hết quy củ trong phủ rồi, dám ngang nhiên bàn luận chuyện chủ tử."
Mắng xong, Xuân Tâm lại cảm thấy cô nương nhà mình thật đáng thương. Lúc mới chào đời, cô nương không biết gì cả, bị người ta lén tráo thân phận mà không hay.
Giờ đây người thật đã quay về, cô nương rõ ràng không muốn ở lại. Nhưng vì Đại công tử và các chủ tử không muốn thả người, lại bị đồn thổi thành tham phú quý, cố ý bám víu không chịu rời đi.
Vị mỹ nhân thanh lãnh cầm chiếc quạt tròn che mặt, ánh nắng xuân ấm áp phủ lên dáng người yêu kiều, mông lung tựa như một áng mây nơi chân trời.
Mạnh Thiền Âm không đáp lại, chỉ đang suy nghĩ điều khác.
Tức Phù Miểu sắp trở về.
Người đàn ông mà nàng gọi là "ca ca" suốt hơn mười năm qua, nàng chưa từng nhìn thấu được ý định của hắn. Hắn rốt cuộc muốn gì?
Hôm nay ngay cả Tức Trường Ninh cũng bắt đầu tránh né nàng, hắn vẫn như cũ không ngừng gửi tặng những vật phẩm quý hiếm, từ dạ minh châu ở Tây Vực đến hương trầm an thần đặc biệt của Chiêu Dương, y phục, trang sức, phấn son nhiều không đếm xuể.
Những hành động công khai trắng trợn này khiến nàng rất bất an, đến mức gần đây ăn không ngon ngủ không yên.
Mạnh Thiền Âm hơi phiền muộn thở dài, miễn cưỡng cầm chiếc quạt tròn rời khỏi mặt: "Xuân Tâm."
Xuân Tâm thấy vậy liền vội vàng bưng chén trà ấm đưa tới: "Cô nương uống chút trà cho hạ hỏa."
Mạnh Thiền Âm nhận lấy, cúi đầu nhấp một ngụm, vị trà ngọt dịu nhẹ nhàng, thoang thoảng mùi trái cây.
Xuân Tâm hỏi: "Tiểu thư, những lời họ nói vừa nãy thật khó nghe, có cần nô tỳ đi dạy dỗ bọn họ một trận không?"
Mạnh Thiền Âm lắc đầu. Những kẻ nhiều chuyện nàng chẳng mấy quan tâm, điều nàng để ý chính là người "ca ca" khó đoán này.
Trước khi trọng sinh, nàng đã rất sợ hắn.
Đời trước, Tức phủ đông con đông cháu, huynh muội cùng nhau lớn lên. Vì nàng là con gái kế của di nương, nên so với người khác ở Tức phủ nàng càng thêm dè dặt thận trọng.
Thế nên thuở nhỏ dù sợ hãi thì nàng vẫn cố gắng hết sức lấy lòng hắn, rồi như ý nguyện được một mối hôn sự tốt.
Chỉ là sau đó vì một số lý do, nàng và vị hôn phu thanh mai trúc mã giải trừ hôn ước, rồi bị Đại phu nhân vội vàng gả đi Thanh Châu.
Chẳng ai ngờ rằng trên đường đến Thanh Châu, chiếc thuyền cưới của nàng bị cơn mưa bão nhấn chìm.
Khi nàng mở mắt ra lần nữa thì phát hiện mình đã trọng sinh, trở về năm năm tuổi, khi ấy nàng vừa theo di nương vào Tức phủ được ba năm.
Sau khi trọng sinh, để có thể gả cho thanh mai trúc mã mà đời trước không có duyên phận, đồng thời muốn huynh trưởng tương lai nắm quyền của Tức phủ chiếu cố nhiều hơn, nàng đã ra sức lấy lòng hắn, so với trước càng tận tâm gấp bội.
Lúc nhỏ, bề ngoài thì hai người thân thiết hơn bất kỳ ai, đến mức nàng có thể không chút cố kỵ mà vào viện hắn nghỉ trưa.
Khi ấy họ còn nhỏ nên chẳng ai nghĩ nhiều. Nhưng từ khi trưởng thành, nàng đã biết tự kiềm chế, rất hiếm khi đặt chân đến viện của hắn.
Hắn cũng hiểu muội muội đã lớn cũng không còn đến nữa,duy chỉ có đệ đệ A Ninh ỷ còn nhỏ thỉnh thoảng mới qua chơi.
Thế nhưng giờ đây hai người dường như đổi vị trí. A Ninh không thường đến nữa, còn Tức Phù Miểu lại thường xuyên không mời mà đến.
Ngay cả khi ở ngoài không về được, hắn vẫn phái người thúc roi phi ngựa đưa đồ đến.
Kiếp trước đến lúc chết nàng vẫn không biết mình không phải con ruột của di nương, nên trước đây luôn đón nhận mọi thứ một cách đương nhiên.
Chắc hẳn vì trọng sinh đã làm rối loạn quỹ đạo ban đầu, sau khi nàng bỗng nhiên không phải là con gái ruột của di nương, từ đêm thứ hai trở đi…..Quan hệ của nàng và vị huynh trưởng này bỗng trở nên kỳ quái.
Mọi người khen ngợϊ ȶìиᏂ huynh muội thắm thiết, nhưng nàng lại cảm thấy tình cảm này dường như đã ngấm ngầm biến chất.
Thấy tiểu thư uống xong trà, Xuân Tâm nhận lấy chén trà đặt sang một bên rồi quay lại nghiền nát miếng sữa trộn với lá trà.
Hương vị trà hòa quyện với sữa tươi, ngọt nhưng vẫn có chút đắng, tạo cảm giác dễ chịu, là thức uống mà Mạnh Thiền Âm yêu thích nhất.
Nhưng vừa rồi nghe được mấy lời những người đó nói chuyện phiếm, lúc này nàng cũng chẳng còn tâm trí thưởng thức trà, nàng chỉ muốn quay về viện.
"Đừng pha nữa, chúng ta trở về thôi."
Mạnh Thiền Âm vừa nói với Xuân Tâm vừa đứng lên, thì từ hành lang viện bỗng vang lên tiếng trách mắng lạnh lùng của một người đàn ông.
Nghe tiếng quen thuộc, nàng khựng lại, vô thức quay đầu nhìn.
Khoảng cách giữa hành lang và nơi này không xa, chỉ cách một bụi trúc cảnh mảnh mai và một cổng tròn. Các tỳ nữ kia quay lưng về phía nàng nên không chú ý nàng đang ngả người nghỉ ngơi ở đây.
Giờ nàng định trở về nên đã đứng lên, bức tường thấp kia vừa vặn khiến ánh mắt nàng giao nhau với người ở không xa.
Nam nhân đó mày rậm, mắt sâu, ngũ quan tuấn tú, phong thái nổi bật. Nhưng ánh mắt vô tình nhìn người lại khiến người ta lạnh đến thấu xương.
Không giống như con cháu thế gia xung quanh Dương Châu vốn thanh nhã ôn hòa, hắn mang nét sắc sảo của dị tộc, dáng vóc cao lớn cường tráng như núi non hùng vĩ, nguy hiểm mà lạnh lẽo.