Khi ánh mắt bất ngờ chạm nhau, lòng bàn tay đang cầm quạt tròn của Mạnh Thiền Âm toát mồ hôi, sống lưng cũng lạnh mãi không tan.
Vừa chớp mắt, ánh nhìn của hắn đã rời đi, như thể sự giao nhau vừa rồi chỉ là ảo giác của nàng.
"Tiểu thư, là đại công tử đã trở về. Mấy tỳ nữ nhiều chuyện này coi như gặp xui xẻo bị bắt ngay tại trận, chỉ e sẽ bị bán đi." Xuân Tâm hả hê nói, giọng điệu đầy vẻ hả giận.
Mạnh Thiền Âm cụp mắt xuống, giả vờ như không thấy gì, nàng quay người bước nhanh rời đi.
Là lần thứ hai rồi.
Lần đầu tiên nàng thấy ánh mắt đó, là khi Tức Nhu được xác nhận là con gái ruột của tam di nương, còn nàng chỉ là kẻ giả mạo tu hú chiếm tổ. Khi ấy nàng cũng tận mắt thấy hắn lộ ra ánh mắt kỳ lạ như vậy.
Không hề ngạc nhiên, rất bình tĩnh, như thể từ lâu đã biết rõ mọi chuyện.
Vì thế sau sự việc xảy ra đêm hôm ấy, nàng đã thu dọn hành lý chuẩn bị rời đi ngay trong đêm.
Nhưng vừa ra tới cổng viện đã thấy hắn đứng ở không xa lặng lẽ nhìn nàng.
Lúc đó là lúc hoàng hôn, mặt trời nghiêng bóng, sắc trời nhuốm màu vàng u ám, nàng khó mà nhìn rõ ánh mắt của hắn nhưng có thể chắc chắn rằng trong đó chứa đựng ý cười.
Thấy nàng xách bọc hành lý, hắn như không biết gì, nhướng mày ngạc nhiên hỏi nàng định đi đâu.
Nàng thành thật nói muốn rời phủ, hắn lại an ủi nàng ở lại.
Nàng muốn đi không chỉ vì thân phận, mà quan trọng hơn vì một chuyện đã xảy ra với nàng, khiến nàng dù có thực sự là con gái ruột của di nương cũng không thể ở lại Tức phủ được nữa.
Uống rượu luôn mang lại chueyenj rắc rối, huống hồ lại uống phải rượu có thuốc và còn đi nhầm cửa viện.
Sau chuyện xảy ra trong đêm đó với hắn, dù hắn chưa từng nhắc đến, nàng cũng không dám ở lại Tức phủ thêm nữa.
Hắn lặng lẽ nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng chậm rãi nói: "Bên ngoài đầy rẫy hỗn loạn, muội muội thân cô thế cô, không ai che chở thì làm sao yên ổn sống qua ngày?"
Thời thế bên ngoài rất loạn, một nữ nhi yếu đuối như nàng ở ngoài chỉ e không còn cả xương mà về.
Nghe những lời ấy, nàng quả thực có chút do dự, nhưng lại nghĩ ở lại Tức phủ cũng chẳng an toàn hơn là bao.
Thấy nàng chần chừ, giọng nói hắn đều đều như tuyết pha chút ấm áp:
"Muội muội và Tử Tư sắp tới ngày thành thân, chẳng qua chỉ còn một năm nữa là có thể xuất giá. Hơn nữa ca ca vẫn là ca ca của muội, sẽ không vì điều gì mà thay đổi, cớ sao phải rời đi?"
Hắn nói ca ca vẫn sẽ là ca ca, địa vị trong phủ trước đây thế nào cũng sẽ không vì thân phận mà đổi thay.
Chính câu nói này đã làm tan biến sự kháng cự cuối cùng của nàng, khiến nàng miễn cưỡng ở lại.
Sau đó quả thực không có gì thay đổi, ngược lại còn vượt xa trước kia.
Suy nghĩ quay về hiện tại, Mạnh Thiền Âm nghĩ tới những chuyện xảy ra gần đây, trong lòng bất an, bước chân nàng càng lúc càng nhanh.
Xuân Tâm phía sau suýt chút nữa không đuổi kịp.
Về đến Thiền Tuyết Viện, nàng vội vàng quay lại phòng ngủ, cầm chén trà lạnh trên bàn mà một hơi uống cạn.
Hương vị mát lạnh của trà làm dịu đi sự bồn chồn trong lòng. Mạnh Thiền Âm thả mình ngồi xuống, tay chân mềm nhũn.
Trong lòng nàng dâng lên hối hận và tức giận, thầm trách bản thân sao lại nhẹ dạ tin vào những lời của hắn, cái gì mà ca ca vẫn là ca ca, muội muội vẫn là muội muội, sẽ không có gì thay đổi.
Toàn là lời dối trá!
Xuân Tâm không hiểu gì khi nhìn thấy thần sắc trên gương mặt nàng. Những lời của tỳ nói khiến nàng không thoải mái sao.
Nàng ấy thân thiết xoa bóp vai cho Mạnh Thiền Âm: "Cô nương, những lời mấy nha hoàn kia nói người chớ coi là thật. Chỉ cần chờ thêm chút nữa, đại công tử sẽ đích thân ra mặt xử lý bọn chúng. Cô nương không cần nghĩ ngợi nhiều."
Mạnh Thiền Âm lắc đầu, sắc mặt vẫn không mấy tốt đẹp. Nàng nhẹ nhàng nắm lấy tay của Xuân Tâm hỏi: "Gần đây ca ca có phái người mang đồ gì đến không?"
Xuân Tâm thoáng sửng sốt. Ngày thường tiểu thư vốn không hỏi han gì đến những việc này, nay lại chủ động đề cập khiến nàng ấy không khỏi ngạc nhiên. Nàng ấy vội trả lời: "Công tử mấy ngày nay đều ở Côn Sơn, có lẽ vì đường sá xa xôi nên chưa phái ai mang đồ đến."
Ngày xưa dù có ở Chiêu Dương Quốc xa xôi, hắn vẫn luôn sai người thúc ngựa chiến mang đồ về. Lần này chỉ là Côn Sơn cách đây ngàn dặm, vậy mà lại chẳng có tin tức gì.
Mạnh Thiền Âm khẽ nhíu mày, ngón tay mảnh khảnh khẽ gõ lên cán quạt, vẻ mặt chìm vào suy tư.
Dù những thứ hắn gửi đến nàng chẳng hề động tới, nhưng lần này sự khác thường ấy khiến nàng không khỏi thắc mắc, rốt cuộc hắn đang nghĩ gì?
Xuân Tâm nhận ra tâm trạng tiểu thư bất ổn, lo lắng hỏi: "Tiểu thư, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
Mạnh Thiền Âm vừa định mở lời thì ngoài cửa vang lên tiếng nói chuyện.
"Ai ở ngoài đó?" Xuân Tâm bước đến mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Đứng bên ngoài là một tiểu nha hoàn với mái tóc song kế buộc bằng dây lụa đỏ.
Nha hoàn cúi mình, cung kính nói:
"Xuân Tâm tỷ tỷ, khi nãy người bên cạnh Thẩm tiểu thư đến báo mời tiểu thư nhà chúng ta ra ngoài ngắm cảnh. Nô tỳ đến đây để hỏi xem tiểu thư có rảnh không, để còn hồi báo lại."
Tiểu thư nhà họ Thẩm và Mạnh Thiền Âm vốn là bạn khuê các thân thiết từ nhỏ, nhưng vì Thẩm tiểu thư thể chất yếu ớt, ít khi ra ngoài nên hiếm khi có dịp gặp mặt.
Xuân Tâm gật đầu đáp: "Ngươi chờ một lát, ta vào hỏi ý tiểu thư."
"Vâng." Nha hoàn ngoan ngoãn chờ ngoài sân.
Xuân Tâm đóng cửa sổ lại bước vào bên trong phòng, nhẹ nhàng hỏi Mạnh Thiền Âm đang khép hờ đôi mắt nghỉ ngơi:
"Tiểu thư, bên ngoài là nha hoàn mới ở tiền viện, nói rằng Thẩm tiểu thư mời người đến gặp mặt, tiểu thư có muốn đi không?"
Thời thế nay đã khác xưa. Từ sau khi thân phận nàng thay đổi, những người từng giao hảo tốt với nàng hầu như đều cắt đứt liên lạc, chỉ còn lại mỗi Thẩm Mông là vẫn giữ tình nghĩa, còn ngỏ ý mời nàng trong thời điểm này.
Mạnh Thiền Âm khẽ thở dài, nàng đặt chiếc quạt xuống bàn, đứng dậy tháo dải lụa xanh thắt bên hông, nói: "Xuân Tâm, ngươi ra nói với nàng ấy, ta thay y phục xong sẽ ra ngay."
"Vâng." Xuân Tâm khom người lui ra.
Mạnh Thiền Âm cởi bỏ ngoại y, chỉ mặc trung y đơn giản đứng trước tủ quần áo. Mở cửa tủ, nàng nhìn thấy hàng loạt bộ xiêm y hoa lệ đủ sắc màu bày ra trước mắt.
Tất cả đều là những món Tức Phù Miểu gửi đến, nhưng nàng rất ít khi mặc đến, hầu như đều bỏ đó.
Nàng ngồi xổm xuống mở chiếc hộp gỗ ở tầng trong cùng, bàn tay trắng nõn lướt qua những bộ y phục chọn lấy một bộ màu lục bích thêu họa tiết hoa lê.
Ôm lấy bộ y phục đứng dậy, nàng xoay người định thay, ánh mắt lơ đãng quét qua song cửa sổ bên cạnh.
Một bóng người cao lớn đứng tựa lưng vào cửa sổ, dáng vẻ ung dung lười biếng lặng lẽ nhìn nàng chằm chằm.
Nàng bị sự xuất hiện bất thình lình ấy làm giật mình liên tục lùi về phía sau.
Khi đã nhận ra đó là ai, nàng không kìm được mà lẩm bẩm: "Ca ca?"