Những ngày gần đây trời trong nắng đẹp, hai bên hành lang trong viện có những bụi hoa tú cầu nở rộ rực rỡ, nào hồng phấn, nào tím xanh, từng chùm hoa đua nhau khoe sắc, nổi bật vô cùng. Ba, bốn tỳ nữ vừa cắt tỉa cành cây vừa chuyện trò rôm rả.
“Mọi người nghe chưa, Tam cô nương thật đã được đón về phủ mấy ngày nay rồi, mà sao cô nương kia vẫn còn ở lại phủ vậy?”
Một người mở lời, lập tức những tỳ nữ mới vào phủ ùa lại.
“Ta cũng nghe nói, Thiền cô nương vốn là do Tam di nương dẫn đến trước khi bà gả làm thϊếp cho lão gia chủ. Giờ đã biết là nhầm lẫn, cớ gì lại để người giả tiếp tục ở trong phủ?”
Một tỳ nữ hiểu chuyện liếc mắt nhìn quanh, thấy bốn bề không người mới thấp giọng đáp:
“Các ngươi chưa biết đó thôi, nghe nói lúc chuyện xảy ra, không chỉ Tứ công tử cầu xin mà ngay cả Đại công tử cũng không nỡ để người muội muội nuôi mà mình cưng chiều từ nhỏ phải rời đi. Chính công tử đã đích thân giữ cô nương ấy lại.”
Nghe vậy, người xung quanh lộ vẻ thấu hiểu: “Thì ra là do Thiền cô nương bám víu chậm chạp mãi không chịu đi.”
Vừa dứt lời, một người khác vội bịt miệng nàng ta: “Suỵt! Lời này không được nói bừa. Nếu để Đại công tử nghe thấy, mất tiền công còn là nhẹ, lỡ công tử so đo thì...”
Chỉ trong nháy mắt, cả đám người đều hạ giọng, ai nấy đều sợ vị gia chủ trẻ tuổi này.
Dòng họ Tức là gia tộc lớn nhất ở Dương Châu, luôn đứng đầu các gia tộc nơi đây. Tức gia được hoàng đế tin tưởng, không chỉ quản lý hội thương nhân mà còn đảm nhận việc thông thương giữa Côn Sơn và các nước láng giềng.
Mười năm trước, sau khi lão gia chủ qua đời, toàn bộ gia sản của Tức gia đều do trưởng tử Tức Phù Miểu quản lý.
Ngay cả Hoàng thượng cũng từng bày tỏ sự tiếc nuối mà ca ngợi trước triều thần:
“Đứa trẻ này tuy tuổi nhỏ nhưng biết nhìn người, giỏi dùng người. Nếu một ngày đứng trong triều đình nhất định sẽ là phúc của bách tính.”
Nhưng Tức Phù Miểu lại không chọn con đường làm quan mà tiếp tục phát triển buôn bán, thành lập hội thương nhân mở rộng con đường giao thương, đưa Dương Châu trở thành thành trì phồn hoa bậc nhất.
Trong một gia tộc hưng thịnh và quy củ nghiêm ngặt như vậy, chuyện hạ nhân bàn tán về chủ tử là điều không thể dung thứ, nhất là về Thiền cô nương.
Chuyện của Thiền cô nương phải nói bắt nguồn từ hơn mười năm trước, khi Tam di nương còn chưa gả làm thϊếp cho lão gia chủ.
Năm đó Tam di nương vừa mất chồng, đang mang thai thì đến nhận thi hài phu quân. Trong một cơn mưa lớn, bà và một phu nhân khác cũng mang thai cùng trú tạm trong một ngôi miếu hoang và sinh con tại đó.
Hai đứa trẻ sơ sinh trông rất giống nhau, khiến bà đỡ không thể phân biệt. Cuối cùng, bà đỡ chỉ dựa vào trí nhớ để trao con cho hai người.