Thành Á Hạ được Đại Hoàng dẫn đầu cùng nhóm bạn "hung dữ đáng sợ" của nó đưa đến trước cửa một quán phở bò.
Trên đường đi, nhờ buôn chuyện dăm ba câu, Thành Á Hạ đã làm quen được đôi chút với cả nhóm. Có lẽ vì cô giờ chỉ là một chú vịt bé xíu, không có tí gì nguy hiểm, nên tất cả mấy chú cún, giống như Đại Hoàng, đều thân thiện gọi cô là "Tiểu Vịt".
Cô cũng phát hiện ra rằng vẻ hung dữ của bọn chúng chỉ là "lớp vỏ bảo vệ". Thực chất, đây là một nhóm cún hoang rất dễ mến.
Đến trước cửa quán, Đại Hoàng chợt lên tiếng:
"Tiểu Vịt, cậu đứng vào giữa đi, bọn anh sẽ bao quanh bảo vệ cậu. Trong quán nhiều người quá, cậu nhỏ như vậy dễ bị giẫm phải."
Thành Á Hạ lùi lại, xua tay lia lịa, mạnh mẽ lắc đầu:
"Thôi! Không cần đâu!"
Dù giờ là vịt, nhưng cảm giác "xã hội chết" vẫn cứ là "xã hội chết" mà!
Cô thật sự không quen làm tâm điểm của đám đông.
Tiếc là, lời từ chối của cô chẳng có tác dụng gì.
Cả nhóm cún đã nhanh chóng xếp thành vòng tròn, để cô vào giữa, ai nấy đều nhiệt tình nói:
"Đừng ngại, Tiểu Vịt! Cậu cứ đi cùng bọn anh, không cần khách sáo!"
Cảm giác an toàn này thật khiến người ta không biết nên khóc hay cười.
Thành Á Hạ muốn khóc mà không ra nước mắt. Các anh chó à, các anh nhiệt tình quá đáng rồi đấy...
Thế là, cô bị cả đám "anh chó" hộ tống vào quán phở. Trên đường đi, cô cúi gằm mặt xuống, hận không thể chui đầu xuống đất mà trốn.
Chỉ trong mấy chục giây ngắn ngủi mà cô cảm thấy còn dài hơn cả hơn hai mươi năm làm người của mình trước đây.
Quán phở này đúng là rất nổi tiếng. Đã quá giờ trưa nhưng vẫn đông nghịt khách.
Khoảng hơn mười cái bàn thì chỉ còn hai, ba chỗ trống, chen chúc không cẩn thận là bị giẫm phải như chơi.
Thấy cảnh người đông nghìn nghịt, chân tay tứ tung, nỗi xấu hổ trong lòng cô dịu đi phần nào.
Các anh chó một lòng muốn tốt cho cô, cô phải biết cảm kích chứ!
Sáu chú cún hoang vừa xuất hiện đã làm khách trong quán giật bắn mình. Nhưng sau khi thấy chúng đang vây quanh bảo vệ một chú vịt nhỏ, cảm giác sợ hãi của mọi người lại giảm đi chút ít.
Nhìn thấy cả nhóm không có ý định tấn công, một vài người còn liều lấy điện thoại ra quay lại.
Ông chủ quán cũng nhanh chóng để ý đến bọn chúng. Khi ông ấy đang định đuổi đi, Đại Hoàng "gâu gâu" hai tiếng:
"Chúng tôi đến tìm bạn, xong việc sẽ đi ngay."
Tiếc là ông chủ không hiểu tiếng chó, chỉ biết cầm chổi lên.
Tuy Đại Hoàng không gọi được sự thấu hiểu từ ông chủ, nhưng lại gọi được bạn của nó.
Thành Á Hạ trông thấy một chú mèo trắng như tuyết thong thả bước tới. Giọng nói của nó nhẹ nhàng, phảng phất chút buồn bã:
"Anh à, các anh đến rồi."
Nói xong, chú mèo ưu nhã bước ra khỏi quán.
Ngay lập tức, Đại Hoàng và các chú chó khác cũng vội vàng hộ tống Thành Á Hạ ra ngoài.
Có lẽ do hành động hơi vội, Thành Á Hạ bị chen chúc đến mức mềm nhũn, nhỏ bé, yếu ớt và đáng thương vô cùng.
Thành Á Hạ: Cho mọi người màn trình diễn đặc sắc— ảnh động "bị ép ra khỏi cửa".
Các anh vui là được, đừng bận tâm đến sự "chết dở" của tôi!
Đám chó đến nhanh mà đi cũng lẹ. Ông chủ còn chưa kịp vung chổi, đám thực khách đã cười phớ lớ, thậm chí có người quay video rồi đăng ngay lên mạng.
Thời đại mạng xã hội quả thật thần tốc. Đoạn video nhanh chóng thu hút rất nhiều lượt xem và bình luận.
Ở bên ngoài, Thành Á Hạ đứng nghe Đại Hoàng và chú mèo trò chuyện.
Qua cuộc nói chuyện, cô nhanh chóng hiểu được sự tình.
Chủ nhân của chú mèo đã qua đời cách đây nửa tháng. Khi còn sống, chủ nhân nó rất thích ăn ở quán phở này. Cảm thấy nơi đây vẫn còn lưu giữ hơi ấm của người chủ, chú mèo thường lui tới đây.
Nghe xong, Thành Á Hạ cảm thấy sống mũi cay cay. Tình cảm mà thú cưng dành cho chủ nhân đôi khi thật sự không thể đo lường bằng bất cứ thứ gì.
Đại Hoàng khuyên nhủ:
"Rồi sẽ có người chủ khác yêu thương em thôi, đừng buồn nữa. Em xinh đẹp, dễ thương thế này, chắc chắn sẽ được nhiều người thích!"
Chú mèo cất giọng buồn rười rượi:
"Không đâu. Em chỉ có một người mẹ là chủ nhân. Nếu phải đi theo người khác, em thà tiếp tục sống lang thang còn hơn."
Đây không phải lần đầu Đại Hoàng khuyên chú mèo, nhưng lần nào cũng bất lực. Bỗng nó nhớ ra có Thành Á Hạ ở đây, mắt sáng lên:
"Tiểu Vịt, cậu nói xem tôi nói có đúng không?"
Ánh mắt của động vật luôn sáng trong, đặc biệt là của mèo và chó.
Thế nên, khi vài đôi mắt trong veo đồng loạt nhìn chằm chằm vào cô, Thành Á Hạ cảm thấy áp lực như núi đè.
Cô đành gượng gạo nói:
"Đúng chứ, đúng quá là đúng!"
Mắt thấy ánh sáng trong đôi mắt của Mèo Mèo dần dần lụi tắt, bị nỗi cô đơn thay thế, cô vội vàng đổi giọng, “Nhưng! Nhưng mà chị hiểu suy nghĩ của Mèo Mèo. Chủ nhân có một vị trí không thể thay thế trong trái tim em, dù cô ấy còn ở đây hay đã đi xa. Huống hồ gì, chủ nhân lại là người đầu tiên mang lại một mái nhà cho Mèo Mèo. Với em, cô ấy chắc chắn mang một ý nghĩa đặc biệt.”
Đôi mắt của Thành Á Hạ cũng bừng sáng, “Vậy thì hãy can đảm mà hoài niệm, chủ nhân của em nhất định sẽ cảm nhận được.”
Mèo Mèo nhìn cô, khóe mắt long lanh lệ rơi, “Cảm ơn chị, Chị Vịt.”