Thám Tử Ăn Dưa, Liên Tục Phá Án Ly Kỳ

Chương 8.2: Mèo Mèo

“Haiz.” Đại Hoàng thở dài, “Được rồi, nhưng lần tới em qua nhớ cẩn thận, không phải con người nào cũng tốt đâu. Có thời gian anh sẽ qua đón em.”

Thành Á Hạ không biết những lời vừa rồi của mình có phù hợp hay không. Dẫu sao, cuộc đời của Mèo Mèo ngắn ngủi hơn loài người rất nhiều. Liệu để nó dành toàn bộ quãng đời ngắn ngủi này chỉ để hoài niệm có quá ích kỷ không?

Nhưng dù thế nào, đây cũng là lựa chọn của nó.

Trên đường về công viên Hồ Tâm, Thành Á Hạ được Đại Hoàng và đồng bọn hộ tống.

Gặp đèn đỏ giữa đường, Đại Hoàng nóng nảy định băng qua, bị cô hô lớn ngăn lại.

Thành Á Hạ giải thích rằng đèn giao thông là tín hiệu đường bộ, chỉ khi đèn xanh thì mới được đi, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Đại Hoàng lại nói, trong mắt bọn nó, những màu này nhìn na ná nhau.

Dù vậy, dưới sự kiên quyết của cô, Đại Hoàng vẫn đứng tại chỗ phân biệt màu sắc ngay lập tức và hứa sẽ tuân thủ trong tương lai.

Dù gì nó cũng là một chú chó thông minh!

Sau khi Đại Hoàng và các bạn rời đi, Thành Á Hạ vừa định nghỉ ngơi một lát thì trong đầu lại vang lên giọng nói.

Hệ thống đầy hào hứng:

【Vừa nãy, ngay vừa nãy, lại kích hoạt từ khóa mới! Mau vào xem đi!】

Nghe giọng điệu đầy phấn khích của nó, khóe mắt Thành Á Hạ giật liên hồi. Sao cô lại cảm thấy có dự cảm chẳng lành thế này?

Lần trước hệ thống bảo cô mở, hóa ra lại dính dáng đến một mạng người. Lần này chẳng lẽ lại như vậy?

Cô thử thăm dò, hỏi hệ thống:

“Thật lòng đi, rốt cuộc cậu là hệ thống hóng hớt hay hệ thống phá án?”

Hệ thống bỗng trở nên nghiêm túc, giọng đầy ẩn ý:

【Có lẽ cả hai đều là tôi.】

Đầu óc Thành Á Hạ tê dại, trong lòng nảy sinh ý định bỏ chạy.

Cô chỉ là một người bình thường, dù có trọng sinh thành vịt thì cũng chỉ là một con vịt bình thường, đâu có chí lớn làm thám tử hay trừ gian diệt bạo.

Thế nên cô lắc đầu nguầy nguậy:

“Thôi thôi, tôi không xem. Cậu đổi người khác mà gắn kết đi.”

Một câu của hệ thống liền đánh trúng tử huyệt của cô:

【Vậy cô không muốn trở lại làm người nữa sao?】

Thành Á Hạ nghẹn họng.

Cũng có chút... muốn.

Hệ thống tiếp tục thuyết phục:

【Cô đoán xem, hôm nay nhân vật được kích hoạt là ai? Người mà cô vừa gặp đó, chẳng lẽ cô không tò mò?】

Trong lòng Thành Á Hạ khẽ động, dường như hiểu ra.

Chẳng lẽ liên quan đến chủ nhân của Mèo Mèo?

Cô chỉ nghe Đại Hoàng kể chủ nhân của Mèo Mèo đã qua đời, nhưng vì sao qua đời thì không rõ. Có lẽ bên trong còn có ẩn tình?

Nếu có thể giúp chủ nhân của nó tìm ra hung thủ, thì đây cũng coi như là một sự an ủi với Mèo Mèo.

Nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng cô đành nhượng bộ:

“Được rồi, để xem.”

Hệ thống lập tức mở ra.

Thành Á Hạ nhìn thấy dòng chữ hiện lên.

-

Nhân vật được kích hoạt: Tuyết Tuyết

“Tuyết Tuyết là một chú mèo hoang.

Lần đầu gặp Tuyết Tuyết, là lúc Hứa Tình vừa thức trắng quay xong một cảnh phim. Cô ấy quyết định đi bộ 20 phút ra ga tàu điện ngầm, và trên con đường đó, cô ấy đã thấy Tuyết Tuyết.

Hôm đó trời rất lạnh. Hứa Tình chỉ là một tân binh mới vào nghề, đóng vai phụ chẳng đáng nhắc đến, với nhiều chuyện cô ấy còn chẳng biết gì.

Nhưng cô ấy rất chăm chỉ, nỗ lực và nhân hậu, luôn hy vọng một ngày được người khác công nhận.

Dù cảnh quay của cô ấy chỉ là một thoáng chớp nhoáng, dù cả đêm nhân vật chính bị quay lỗi đến mức đạo diễn tức giận trút giận lên vai phụ như cô ấy, cô ấy vẫn không hề oán trách, kiên nhẫn đợi đến lượt mình.

Lúc thấy có người cũng phải thức trắng cả đêm, không có áo ấm hay mền để giữ nhiệt, cô ấy không ngần ngại đưa tấm chăn của mình cho họ.

Thức đêm đợi quay là chuyện thường gặp, Hứa Tình đã quen rồi.

May mắn thay, trạng thái của cô ấy rất tốt, chỉ quay một lần là qua, dù trên màn hình có lẽ sẽ không để lại mặt cô ấy.

Quay xong, cô ấy chào vài thực tập sinh quen biết trong đoàn phim rồi chuẩn bị về nhà.

Nhìn số dư chỉ còn vài trăm đồng trong điện thoại, cô ấy nghĩ ngợi rồi quyết định đi tàu điện ngầm.

Dù sao cũng chẳng ai nhận ra cô ấy, hơn nữa trời lạnh, đi bộ cũng giúp ấm người hơn.

Nghĩ vậy, cô ấy tiếp tục bước đi.

Đến giữa đường, bất chợt tuyết rơi.

Hứa Tình ngạc nhiên vui mừng. Đây là tuyết đầu mùa năm nay!

Với một cô gái trẻ vừa bước ra xã hội, tuyết đầu mùa luôn mang ý nghĩa đặc biệt.

Hứa Tình cảm thấy hôm nay thật lãng mạn.

Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, ở góc đường cô ấy đã va phải một chú mèo nhỏ.

Chú mèo gầy guộc, bé tí, va vào đầu gối cô rồi bị bật ra xa, kêu “meo meo” đầy đau đớn.

Dù gầy gò nhưng nó rất đẹp. Bộ lông trắng như tuyết, đặc biệt đôi mắt hai màu cực kỳ cuốn hút.

Hứa Tình vừa nhìn đã thích chú mèo đáng yêu này.

Chú mèo nhỏ bị đυ.ng đến ngơ ngác, nằm trên đất nghiêng đầu nhìn cô ấy. Tim cô ấy lập tức bị chiếm trọn, cô ấy không tự chủ được vươn tay về phía nó.

“Em có muốn về nhà với chị không?”

Hứa Tình đặt tên cho chú mèo là Tuyết Tuyết, vì lông nó trắng như tuyết, và vì nó xuất hiện cùng tuyết đầu mùa đến bên cô ấy.

Sau đó, cô ấy và Tuyết Tuyết nương tựa vào nhau, cùng chia sẻ niềm vui nỗi buồn.

Cô ấy thấy Tuyết Tuyết lớn lên từng ngày, còn Tuyết Tuyết chứng kiến cô ấy từ một người vô danh từng bước tiến xa.

Họ là người bạn tốt nhất, gia đình tốt nhất của nhau.