Thám Tử Ăn Dưa, Liên Tục Phá Án Ly Kỳ

Chương 7.2: Điều tra

Khắc Cảnh Diệu nhìn tô mì đầy ú ụ sắp tràn ra của cậu ấy mà bật cười, có chút bất lực:

“Cậu có cần phải thế không?”

Giang Dự Minh vừa xúc một thìa đầy ớt sa tế khuấy đều, vừa nghiêm túc đáp lại:

“Đương nhiên là cần! Cậu thử ngay xem, quán này ngon bá cháy! Cậu còn nhớ hồi đại học mình hay ăn ở quán mì bò kia không? Vị ở đây phải nói là một chín một mười với chỗ đó luôn!”

Một câu nói đã khiến Khắc Cảnh Diệu nhớ về vài ký ức ít ỏi thời đại học.

Khóe môi anh khẽ cong, cúi đầu chuẩn bị nếm thử.

Mới vừa nếm được một miếng, Giang Dự Minh đã vội hỏi:

“Sao nào? Ngon không? Có phải không?”

Khắc Cảnh Diệu lắc đầu cười bất lực:

“Đúng, đúng, đúng.”

Đột nhiên, anh nghĩ ra một chuyện:

“Sao cậu rành khu này hơn cả tôi thế? Làm sao mà tìm được quán này?”

Giang Dự Minh vốn là cảnh sát hình sự ở Cục Công an quận Vinh Ninh, mới được điều sang khu Cảnh Thắng hai tháng nay.

Giang Dự Minh liếc anh một cái, rút khăn giấy lau mồ hôi trên trán:

“Còn không phải tại cậu à? Lúc thì nhịn ăn, lúc thì chỉ biết mỗi cơm căng tin, không quen được khu vực này cũng đúng thôi. Tôi khác chứ! Từ lúc tới đây, tôi đã tranh thủ đi khám phá khắp nơi, thế là tìm được quán này đấy!”

Có lẽ cảnh gợϊ ȶìиᏂ, hai người vừa ăn vừa nhắc lại chuyện thời đại học.

Ăn xong, Giang Dự Minh đổi chỗ ngồi, hướng thẳng quạt gió mà cảm thán:

“Cái quạt này thổi mát dễ chịu ghê, làm tôi nhớ hồi đó thật. Thời gian trôi nhanh thật đấy.”

Khắc Cảnh Diệu im lặng gật đầu, cũng chìm vào hồi ức.

Hồi đại học, bọn họ cũng không cảm thấy quá thảnh thơi, vì khi đó một giáo sư lớn tuổi thường xuyên bắt cả lớp phân tích các vụ án thực tế. Cả hai thường ngồi ở quán mì bò đó suốt cả buổi chiều để làm bài.

Vậy mà giờ đây nghĩ lại, mới nhận ra thời đó mới là những ngày tháng thật sự vô tư vô lo.

“Ui, con mèo này sướиɠ ghê nhỉ! Ông chủ, đây là mèo nhà anh nuôi à?”

Tiếng của Giang Dự Minh kéo Khắc Cảnh Diệu ra khỏi dòng hồi tưởng. Anh nhìn qua thì thấy một chú mèo toàn thân trắng như tuyết đang lim dim nằm co mình bên cạnh cái quạt. Người qua lại tấp nập, tiếng bát đũa va chạm đủ loại âm thanh ồn ào nhưng chẳng ảnh hưởng gì tới nó, thậm chí nó còn chẳng buồn mở mắt, đúng kiểu an nhàn thoát tục.

“Nhìn nó thanh tao dễ sợ! Đúng là biết tận hưởng!” Giang Dự Minh không nhịn được cảm thán.

Ông chủ quán đang thu dọn bát đũa gần đó, nghe thấy liền quay lại giải thích:

“Ôi, chú mèo trắng này á, không phải tôi nuôi đâu. Tôi còn bận làm ăn chứ đâu rảnh chăm mấy đứa nhỏ này! Đây là mèo của một cô gái hay ăn ở quán tôi đấy. Mà dạo gần đây cô ấy không tới nữa, chắc chuyển nhà rồi. Trước đây mỗi lần tới đều dắt theo mèo, tôi đoán là lần này có chuyện gì nên cô ấy không mang theo được. Con mèo này mấy ngày nay ngày nào cũng tới, chắc hy vọng gặp lại chủ của nó thôi.”

Giang Dự Minh nghe xong cũng không để ý lắm, vốn chỉ tiện hỏi một câu, thế là chào ông chủ rồi kéo Khắc Cảnh Diệu về:

“Về thôi, về tiếp tục làm việc.”

Hai người chẳng để ý, ngay sau khi họ đi, chú mèo trắng đột nhiên kêu lên một tiếng yếu ớt:

“Meo~”

Đôi mắt mèo khẽ mở, lộ ra hai tròng mắt màu sắc hoàn toàn khác nhau, một xanh biếc, một vàng rực.

Thành Á Hạ không biết rằng một mẩu giấy đơn giản của mình đã khiến Cục Công an quận Cảnh Thắng rối tung lên như thế nào.

Sau khi giao giấy cho Đại Hoàng, cuối cùng cô cũng yên tâm, lim dim chợp mắt một chút rồi quyết định ra ngoài dạo chơi, cảm nhận sự náo nhiệt của phố thị một lần nữa.

Kể từ khi sống lại thành vịt, ngoài tối qua, cô chưa hề bước chân ra khỏi công viên này. Đã đến lúc nên đi khám phá thế giới rồi.

Mặc dù là người gốc Lâm Thành, trước đây Thành Á Hạ sống ở quận Hồ An. Phần lớn thời gian cô cũng chỉ quanh quẩn ở khu vực đó. Cô vốn là một người khá hướng nội, ít khi ra ngoài, trừ khi tâm trạng quá tệ.

Thế nên, ngoài biết đến công viên Hồ Tâm, cô chẳng quen thuộc chút gì với khu vực này.

Và vì vậy, không lâu sau, cô lạc đường.

Quận Cảnh Thắng là khu phố cũ, hẻm nhỏ ngang dọc như mạng nhện, cái nào cũng giống cái nào. Đối với một người mù đường nặng như Thành Á Hạ, đây đúng là một thảm họa.

May mắn thay, cô nhanh chóng gặp lại Đại Hoàng!

Tâm trạng của Thành Á Hạ không khác gì trời hạn gặp mưa rào!

Gặp lại bạn cũ nơi đất khách là đây chứ đâu!

“Này, người anh em! Quả nhiên chúng ta rất có duyên, như thế mà cũng gặp được!” Thành Á Hạ kích động đập cánh nhào tới Đại Hoàng, nhưng không cẩn thận đáp nhầm ngay trước mặt một chú chó đen trắng.

Cả chú chó đen trắng lẫn những chú khác đều giật mình hoảng hốt.

Ngay sau đó, cả bọn đồng loạt sủa “gâu gâu gâu”, dựng đội hình phòng thủ. Một số còn nhe răng gầm gừ, như thể có thể nuốt chửng cô ngay lập tức.

Đại Hoàng nhanh nhẹn nhảy phóc một cái chắn giữa cô và đám chó.

“Tất cả đều là bạn! Bình tĩnh nào!”

Vừa thoát khỏi hàm chó, Thành Á Hạ sợ hết hồn, rụt ngay về nấp sau Đại Hoàng.

Đại Hoàng hỏi cô:

“Này, vịt con dễ thương, sao cậu lại ở đây?”

Thành Á Hạ đã quen với cách gọi này, thật thà kể khổ:

“Tôi muốn về chỗ cũ, nhưng hình như bị lạc rồi.”

Đại Hoàng rất nhiệt tình:

“Để tôi đưa cậu về, bạn của tôi! Nhưng—”

Cô lo lắng hỏi:

“Nhưng sao?”

Không ngờ, Đại Hoàng đáp tỉnh bơ:

“Nhưng trước tiên, tôi cần tìm người bạn mất chủ của tôi đã. Nếu cậu không ngại, chúng ta có thể đi cùng nhau.”

Dĩ nhiên Thành Á Hạ không ngại, cô vui vẻ đồng ý ngay.