Thám Tử Ăn Dưa, Liên Tục Phá Án Ly Kỳ

Chương 7.1: Điều tra

Một mảnh giấy, bốn chữ lớn, ngay khi mọi người trong đội cảnh sát vừa thở phào nhẹ nhõm vì tưởng rằng vụ án cuối cùng cũng đã sáng tỏ, tất cả lại một lần nữa rơi vào trạng thái bận rộn không ngừng nghỉ.

Diêu Hiên nhanh chóng đeo găng tay, cẩn thận đặt mảnh giấy vào túi đựng chứng cứ rồi vội vàng rời đi.

Những người còn lại cũng lập tức lao vào công việc của mình.

Khắc Cảnh Diệu và Giang Dự Minh lại bước vào phòng thẩm vấn, tiếp tục thẩm vấn Trần Khánh, nhưng chẳng có gì ngạc nhiên khi họ nhận được câu trả lời phủ nhận từ đối phương.

“Không ai chỉ đạo cả, vì tôi muốn làm nên tôi làm, chẳng có lý do gì khác. Tôi sẵn sàng chịu trừng phạt, dù kết cục có ra sao đi nữa.” Trần Khánh bình thản nhìn hai người, biểu cảm như thể đã buông bỏ tất cả.

Sau khi đưa người đi, Giang Dự Minh đóng sổ tay lại, dựa người ra sau ghế, giọng nói có phần nặng nề:

“Tôi thấy cậu ta nói thật đấy. Có khi nào chúng ta nghĩ nhiều quá rồi không?”

Khắc Cảnh Diệu cau mày, trầm ngâm giây lát trước khi đáp:

“Đợi xem Diêu Hiên bên đó có thông tin gì trước đã.”

“Haizz.” Giang Dự Minh vừa đứng dậy vừa thở dài:

“Cái vụ này, cứ tưởng xong rồi còn được nghỉ ngơi chút, ai dè nghĩ nhiều thật.”

Khắc Cảnh Diệu vỗ nhẹ lên vai cậu ấy, tỏ ý an ủi.

Đây là kết quả không ai mong muốn, nhưng vì vụ án ảnh hưởng đến toàn bộ cục cảnh sát, nên dù thế nào cũng phải điều tra đến cùng.

Giang Dự Minh hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của vụ việc, thế nên chỉ than thở vài câu, xong vẫn quay lại làm việc.

Cả hai trở về văn phòng.

Diêu Hiên vẫn chưa quay lại, có lẽ đang bận ở phòng giám định, vì thế hai người cùng những người khác bắt đầu xem lại các đoạn video hỏi cung nhân chứng trước đó.

Một lần xem là hai tiếng trôi qua, ai nấy đều mệt mỏi, mắt hoa, cổ đau mà vẫn chẳng thu được gì.

“Chỉ có ngần này thôi à?” Khắc Cảnh Diệu hỏi.

“Đội trưởng Khắc, đây là toàn bộ rồi ạ.” Một thực tập sinh mới vào mặt mày mếu máo, trông sắp khóc đến nơi.

Cậu nhóc này từ tối qua đã ngồi dán mắt vào màn hình, chỉ có chút thời gian ngắn lúc tưởng kết án xong là được nghỉ ngơi. Giờ thì, mắt cậu đỏ ngầu, còn cảm giác buồn nôn mỗi khi nhìn máy tính.

Thấy đôi mắt đỏ ngầu của cậu ấy, Khắc Cảnh Diệu im lặng một lúc rồi bảo:

“Được rồi, để tôi xem lại một lần nữa. Cậu qua phòng giám định xem Diêu Hiên thế nào.”

Mắt cậu nhóc lập tức sáng lên, như thể tia hy vọng le lói, cả mấy mạch máu đỏ cũng trông có sức sống hơn hẳn:

“Vâng ạ, đội trưởng Khắc! Em đi ngay đây!”

Sau khi cậu ấy rời đi, Giang Dự Minh cười trêu:

“Không ngờ đội trưởng Khắc của chúng ta cũng biết quan tâm người khác phết nhỉ!”

Khắc Cảnh Diệu liếc anh một cái:

“Bớt lắm lời, làm việc đi.”

Hai người lại tiếp tục cắm đầu vào video. Xem xong cũng đã quá giờ cơm, cả hai mặt mày u ám, chẳng có chút nhẹ nhõm nào.

“Theo kinh nghiệm của tôi, khả năng có người nói dối rất thấp. Dù có vài người có biểu hiện căng thẳng như xoắn tay, liếc nhìn lung tung, nhưng tôi nghĩ 90% là vì lo lắng, gần như không có khả năng là nói dối.” Giang Dự Minh là người lên tiếng trước.

Khắc Cảnh Diệu cũng đồng tình với nhận định này.

Trong tất cả các video, ngay từ đầu họ đã hỏi những người này về mối quan hệ với Trần Khánh, rằng có quen biết không. Tất cả đều không ngoài dự đoán, câu trả lời là: “Không quen biết,” hoặc, “Không liên quan.”

Hồi học ở trường cảnh sát, môn tâm lý học về vi biểu cảm là khóa bắt buộc với họ, mà vừa hay môn này cả Giang Dự Minh lẫn Khắc Cảnh Diệu đều học khá ổn. Dù không đến mức như máy phát hiện nói dối, nhưng đa phần tình huống họ đều nắm được khoảng tám, chín phần.

Tất nhiên, trong nghề nhiều năm, cũng không ít lần họ gặp phải những cao thủ nói dối.

Như Trần Khánh lúc ban đầu chẳng hạn.

Nghĩ tới đây, Khắc Cảnh Diệu cảm thấy cần phải thận trọng hơn, anh nói:

“Đừng vội kết luận.”

Giang Dự Minh cũng nghĩ nên cân nhắc kỹ, bèn đề xuất:

“Hay gọi người quay lại hỏi thêm lần nữa?”

Công việc này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Dù sao vụ án khác cũng chưa có tiến triển, chi bằng tập trung vào cái này trước.

Khắc Cảnh Diệu cũng nghĩ vậy, gật đầu:

“Ừ, tôi cũng định thế. Nhưng trước hết cứ ăn cơm đã, ăn xong tính.”

Anh quay sang nhìn những người trong văn phòng, giọng điệu hiếm hoi mang chút thân thiện:

“Muốn ăn gì, hôm nay tôi mời.”

Giang Dự Minh là người phấn khích đầu tiên, hiếm khi có dịp “đào mỏ” được:

“Nhanh lên, mọi người báo thực đơn đi! Hôm nay không ăn cơm căng-tin nữa, phải chặt chém đội trưởng Khắc một bữa ra trò!”

Không ngờ, vừa nói xong, cả đám lại rụt rè trả lời:

“Đội trưởng Khắc, đội phó Giang, bọn em đặt rồi...”

Giang Dự Minh ngạc nhiên đến không tin nổi:

“Vậy là mấy người vừa nãy, sau lưng hai bọn tôi, đã đặt hết rồi à?”

Mọi người cười toe toét:

“Chuyện thường mà, đội phó Giang sao ngạc nhiên thế?”

Giang Dự Minh làm bộ mặt đau khổ, chỉ tay vào từng người, ra vẻ trách móc:

“Không nịnh nọt tôi thì thôi, đến cả đội trưởng Khắc cũng không nịnh! Cả đám này chẳng có tương lai gì hết, thật là vô vọng!”

Khắc Cảnh Diệu đập nhẹ vào vai anh, cười mắng:

“Thôi đi, dạy cái gì mà tào lao! Đi nào.”

Hai người cùng ra ngoài ăn trưa. Ban đầu, Khắc Cảnh Diệu định rủ cậu ấy vào căng-tin ăn cho nhanh, ai ngờ lại bị Giang Dự Minh kéo thẳng đến một tiệm mì bò ẩn mình trong con hẻm sau lưng sở cảnh sát.

Không thể để người ta chặt chém một bữa thỏa thích, Giang Dự Minh cảm thấy tiếc nuối vô cùng. Vì thế, anh ấy quyết tâm làm hết sức mình — bình thường ăn mì bò chỉ cần thêm hai lạng là đủ, hôm nay anh ấy quyết định thêm hẳn nửa cân!