Nghĩ đến chuyện bị giục cưới, Thẩm Hạc Xuyên chợt nhớ ra mình đã quên mất điều gì.
Anh nói với Kiều Lạc rằng mình ăn ở công ty, không cần cậu mang pizza đến, rồi mở nhóm chat gia đình đã bị tắt thông báo từ sáng.
Trong nhóm chỉ có bốn người, ông nội, bố mẹ và anh.
Chỉ trong một buổi sáng ngắn ngủi, khi Thẩm Hạc Xuyên phớt lờ bọn họ, ba người đã nhắn tin trong nhóm đến hơn trăm tin, ông nội đã tám mươi mấy tuổi rồi mà tốc độ nhắn tin nếu đem ra ngoài để tranh giành chỗ ngồi trên xe buýt thì cũng thuộc hàng top.
Quả nhiên là dù có lớn tuổi đến đâu thì cũng nên có việc để làm, nếu không thì cả ngày chỉ biết dán mắt vào điện thoại
Thẩm Hạc Xuyên cảm thán rằng mình tiếp quản công việc vẫn còn quá sớm, cho bọn họ thời gian và tự do để giục cưới cả ngày.
Anh vừa vào nhóm đã thấy vài đường link.
【[Sốc] Cuối cùng những người không kết hôn sẽ ra sao? Hãy cùng tìm hiểu về những điều kinh hoàng…】
【[Cô đơn] Phấn đấu nhiều năm như vậy, liệu có một ngọn đèn nào trong thành phố này sáng lên vì bạn…】
【[Im lặng] Người khác con cháu đầy đàn, còn bạn lại cô đơn lẻ bóng…】
Các đường link chia sẻ trên đều đến từ mẹ anh, Ngô Huệ Lan.
Thẩm Hạc Xuyên không có tâm trạng cũng chẳng có sức lực để xem nội dung trò chuyện của bọn họ, không cần xem cũng biết đang nói chuyện gì, anh gõ hai chữ rồi gửi đi.
【Thẩm: Đã xem.】
【Ông nội: …】
【Mẹ: …】
【Bố: …】
Tin nhắn vừa gửi đi chưa đầy nửa phút, điện thoại của Ngô Huệ Lan đã gọi đến, bảo anh chiều nay về nhà cũ, gia đình sẽ tổ chức một cuộc họp chuyên đề để thảo luận về việc anh giấu giếm chuyện tình cảm.
Họp chuyên đề? Họp phê bình thì có.
Thẩm Hạc Xuyên đưa tay bấm nút thang máy, tìm cớ để từ chối: “Tối nay—”
Một nhân viên quèn có thể gây ra rắc rối lớn đến mức nào?
Câu trả lời của Judy là: gửi tin nhắn buôn chuyện về sếp với đồng nghiệp, thẳng vào tay sếp.
Ngay khoảnh khắc nhấn nút thu hồi tin nhắn, trong đầu cô đã soạn sẵn đơn xin nghỉ việc, mồ hôi túa ra như tắm, cầu nguyện anh Thẩm Hạc Xuyên không nhìn thấy hai tin nhắn vừa rồi của mình.
Thẩm Hạc Xuyên tất nhiên là đã thấy, nhưng anh không có ý định truy cứu Judy.
Bởi vì hai tin nhắn này đã cho anh một ý tưởng để đối phó với việc gia đình thúc giục kết hôn.
Tuy anh và Kiều Lạc không hề yêu đương, nhưng anh có thể thương lượng với Kiều Lạc.
Anh nhớ lần đầu gặp mặt, Kiều Lạc đang giúp người khác phá đám buổi xem mắt. Nếu Kiều Lạc có thể nhận đơn hàng của người khác, vậy chắc hẳn cũng có thể nhận đơn của anh.
Trước đó Kiều Lạc cũng đã nói, chỉ cần anh cần thì cậu ấy đều sẵn lòng giúp đỡ.
Bây giờ chính là lúc anh cần Kiều Lạc giúp đỡ nhất.
Sau khi quyết định xong, anh gửi tin nhắn cho Judy, sau đó mở tin nhắn trả lời của Kiều Lạc.
【Kiều Lạc Lạc Lạc: Cơm ở nhà ăn công ty anh trông ngon quá.】
Thẩm Hạc Xuyên khẽ mỉm cười, trả lời: Cũng tạm.
Bên kia, Judy khi nhận được tin nhắn của Thẩm Hạc Xuyên thì cảm thấy trời đất như sụp đổ, tưởng mình sắp phải cuốn gói ra đi rồi.
Nhưng sau khi nhìn nội dung… Ồ, anh bảo cô chuẩn bị quà cho trẻ con vào buổi chiều.
Chẳng lẽ anh Thẩm không nhìn thấy tin nhắn của mình?
Judy cảm thấy mình sống lại rồi, lập tức trả lời "đã nhận", cũng không ngủ trưa nữa, vội vàng đi làm, đến giờ làm việc lại gửi cho Thẩm Hạc Xuyên xem qua.
【Thẩm: Được, vất vả cho cô rồi.】
Judy: Tự cứu thành công!
-
Buổi tối, Thẩm Hạc Xuyên từ công ty trở về nhà cũ.