Sau Khi Ký Hợp Đồng Hôn Nhân Với Ngài Thẩm

Chương 45

Ba “người rảnh rỗi” trong nhà đã chờ sẵn từ lâu, khí thế còn hùng hổ hơn cả buổi “ba đường hội thẩm” lần trước.

Hôm qua, vừa rời khỏi biệt thự Lâm Giang, Ngô Huệ Lan đã kể hết những manh mối bà phát hiện được trong nhà Thẩm Hạc Xuyên cho Thẩm Chính Hòa và ông cụ nghe. Bà khẳng định con trai mình chắc chắn đang hẹn hò với một chàng trai.

Thậm chí rất có thể không phải hẹn hò, mà là mối quan hệ mờ ám không thể công khai.

Nếu không thì tại sao Thẩm Hạc Xuyên cứ không chịu thừa nhận? Bây giờ hôn nhân đồng giới đã hợp pháp rồi, họ cũng không phải bậc cha mẹ cổ hủ, không biết điều.

Lần trước Trình Gia Vinh nói chàng trai kia trông rất nhỏ, chẳng lẽ chưa đủ tuổi thành niên?!

Bởi vì “phạm pháp” nên không thể cho gia đình biết?

Ngô Huệ Lan càng nghĩ càng cảm thấy không thể cứ để Thẩm Hạc Xuyên như vậy được nữa. Cho dù “đối tượng” kia là nam hay nữ, là người như thế nào, bà ít nhất phải gặp mặt, hiểu rõ tình hình mới biết cách xử lý.

Cuộc họp gia đình hôm nay chính là để thảo luận về “vấn đề tình cảm” của Thẩm Hạc Xuyên. Từ lúc Thẩm Hạc Xuyên ngồi xuống, ba người đã vây quanh anh không ngừng “oanh tạc”, nhất trí yêu cầu anh đưa người kia về nhà gặp mặt, bất kể là nam hay nữ.

Thẩm Hạc Xuyên từ đầu đến cuối không nói gì, tự rót trà uống, hoàn toàn không có vẻ gì là nghe lọt tai lời họ nói. Ngay khi họ cho rằng hôm nay lại phí công vô ích, Thẩm Hạc Xuyên đột nhiên lên tiếng: “Để con hỏi cậu ấy xem sao.”

Ngô Huệ Lan: “Hả?”

Thẩm Chính Hòa: “Hả?”

Ông cụ: “Hả?”

Ba người nhìn nhau, đồng thanh hỏi Thẩm Hạc Xuyên: “Vừa rồi con nói gì?”

Thẩm Hạc Xuyên đặt cốc trà xuống: “Con nói con sẽ hỏi ý kiến cậu ấy, nếu cậu ấy đồng ý.”

Ngô Huệ Lan: “!!”

Thẩm Chính Hòa: “!!”

Ông cụ: “!!”

Tuy Ngô Huệ Lan luôn tin chắc con trai mình có đối tượng, nhưng cũng không dám chắc có thể thuyết phục anh đưa người kia về nhà, thậm chí bà còn chuẩn bị tâm lý cho một cuộc chiến trường kỳ.

Kết quả anh lại đột nhiên đồng ý?

“Con nói thật đấy chứ?” Bà nhìn Thẩm Hạc Xuyên với vẻ bán tín bán nghi: “Không phải lại lừa chúng ta đấy chứ?”

“Ừm.” Thẩm Hạc Xuyên nói: “Thật đấy.”

“Khi nào?” Ngô Huệ Lan thừa thắng xông lên: “Hay là ngày mai luôn đi? Vừa đúng cuối tuần, con đưa người ta về nhà ăn cơm, cậu ấy thích ăn gì, mẹ sẽ bảo người ta chuẩn bị.”

“Ra ngoài ăn cũng được.” Ông cụ chen vào: “Thích ăn món nào ở khách sạn nào cứ việc chọn.”

Thẩm Hạc Xuyên không trực tiếp đồng ý: “Con sẽ bàn bạc với cậu ấy rồi quyết định, cậu ấy làm việc bận lắm.”

Từ khi quen biết Kiều Lạc, anh thấy cậu ấy lúc nào cũng làm thêm, làm rất nhiều công việc, còn bận hơn cả anh.

Về phần Kiều Lạc thích ăn gì, hiện tại anh chỉ biết pizza, còn lại thì không rõ.

Ngô Huệ Lan sợ anh lại đổi ý: “Vậy được rồi, con mau hỏi đi, chúng ta cũng chuẩn bị trước.”

“Mẹ con nói đúng đấy, dù sao cũng phải chuẩn bị một chút.” Thẩm Chính Hòa nói: “Cậu ấy sẽ đến một mình hay đi cùng bố mẹ? Con hỏi rõ ràng, cần chuẩn bị gì thì chúng ta cũng sắp xếp trước.”

Thẩm Hạc Xuyên: “…”

Nói là chỉ đưa người về nhà gặp mặt thôi mà, sao lại sắp xếp đến cả bố mẹ rồi.

Nhưng Thẩm Hạc Xuyên rất biết điều không nói nhiều về chủ đề này nữa, dù sao một mình anh cũng không thể nói lại ba cái miệng, đặc biệt là mấy bậc trưởng bối rảnh rỗi suốt ngày giục cưới.

Đôi khi anh không nhịn được nghĩ, ông cụ và bố mẹ anh thu dọn đồ đạc là có thể lập nhóm debut được rồi, tên nhóm là “Đoàn thúc giục kết hôn cấp quốc gia”, một trưởng nhóm, hai phó nhóm.