Sau Khi Ký Hợp Đồng Hôn Nhân Với Ngài Thẩm

Chương 43

Hành động quan tâm của em trai khiến Kiều Lạc cảm thấy ấm lòng, cậu đặt điện thoại sang một bên, xé bao tay dùng một lần đeo cho em trai, lại giúp nhóc lấy một miếng pizza, rồi mới cầm miếng pizza trong đĩa mình lên ăn.

Kiều Lạc híp mắt đầy thoả mãn, nhớ đến lần trước ở nhà Thẩm Hạc Xuyên cũng ăn loại pizza này.

Vị sốt thịt bò đậm đà ngon như lần trước.

Nghĩ đến Thẩm Hạc Xuyên, Kiều Lạc nghĩ bụng sáng nay đáng lẽ nên giữ Thẩm Hạc Xuyên lại ăn sáng, dù sao đối phương cũng đã giúp mình một việc lớn như vậy.

Hay là đi hỏi thử xem?

Kiều Lạc do dự một chút, sau khi ăn xong miếng pizza trong tay thì lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Thẩm Hạc Xuyên.

Gửi xong, trong lòng cậu thấy nhẹ nhõm.

Bất kể Thẩm Hạc Xuyên có ăn hay chưa, sự quan tâm của cậu tuy muộn màng nhưng cũng đã đến rồi.

-

Thẩm Hạc Xuyên nhận được tin nhắn lúc vừa mới ra khỏi phòng họp, anh cúi đầu nhìn.

【Kiều Lạc Lạc Lạc: Thẩm Hạc Xuyên, anh ăn cơm trưa chưa?】

【Kiều Lạc Lạc Lạc: Em đang ở quán pizza mà lần trước anh đặt ấy, nếu anh chưa ăn thì em mang cho anh một phần nhé?】

Quán pizza lần trước?

Phản ứng đầu tiên của Thẩm Hạc Xuyên là Kiều Lạc lại đi giao đồ ăn rồi? Còn muốn mang cho mình một phần?

Cậu không biết quý trọng sức khoẻ của mình sao?

Hay là tối qua mình thật sự không được?

Vừa nghĩ đến điều này, sắc mặt Thẩm Hạc Xuyên có chút vi diệu, câu nói “Không mệt lắm đâu” đầy chắc chắn của Kiều Lạc sáng nay lại văng vẳng bên tai.

Thẩm Hạc Xuyên: “…”

Judy đi phía sau thấy anh đột nhiên dừng lại, vẻ mặt không thể nói là vui hay buồn, mà giống như đang khó hiểu điều gì đó, tưởng rằng có gì đó trong cuộc họp vừa rồi khiến anh không hài lòng, vội vàng tiến lên hỏi: “Thẩm tổng, còn gì cần dặn dò nữa ạ?”

Thẩm Hạc Xuyên thu lại suy nghĩ của mình: “Không có, cô đi ăn cơm đi.”

“Cần gọi người mang cơm lên cho anh không ạ?” Judy ân cần hỏi.

Công ty có nhà ăn riêng cho nhân viên, từ mười hai giờ trưa đến hai giờ chiều là thời gian ăn chính, quá giờ vẫn có thể dùng thẻ quẹt mua mì hoặc đồ ăn vặt, buổi chiều còn có trà chiều.

Đôi khi Thẩm Hạc Xuyên bận quá không có thời gian xuống nhà ăn, Judy sẽ bảo người mang cơm lên.

Thẩm Hạc Xuyên: “Không cần.”

“Vâng.”

Sau khi Judy rời đi, Thẩm Hạc Xuyên trả lời tin nhắn của Kiều Lạc.

【Thẩm: Em đang giao đồ ăn à? Sức khoẻ không sao chứ?】

Tin nhắn vừa gửi đi, Kiều Lạc đã trả lời.

【Kiều Lạc Lạc Lạc: Không có đâu, hôm nay em nghỉ mà.】

【Kiều Lạc Lạc Lạc: Dẫn Kiều Mãn đến ăn pizza.】

【Kiều Lạc Lạc Lạc: [Hình ảnh]】

Kiều Lạc gửi cho Thẩm Hạc Xuyên một bức ảnh pizza. Lúc này, cậu vẫn chưa nhận ra rằng việc muốn chia sẻ là dấu hiệu cho thấy mối quan hệ giữa hai người đang tiến triển.

Thẩm Hạc Xuyên mở bức ảnh cậu gửi.

Ngoài pizza ra, trong ảnh còn có bàn tay đang cầm dĩa của Kiều Mãn, khiến Thẩm Hạc Xuyên nhớ đến dáng vẻ Kiều Mãn giơ năm ngón tay nói với mình rằng nhóc năm tuổi vào sáng nay.

Biết Kiều Lạc không đi giao đồ ăn, đôi lông mày đang nhíu chặt của Thẩm Hạc Xuyên giãn ra, tâm trạng cũng tốt lên một cách khó hiểu.

Không biết là vì an tâm khi Kiều Lạc không lấy sức khoẻ của mình ra đùa giỡn, hay là vì lòng tự trọng thầm kín của mình, hoặc là cả hai.

【Thẩm: Vậy thì tốt, em nên nghỉ ngơi cho tốt.】

【Kiều Lạc Lạc Lạc: Dạ vâng, anh cũng vậy nha ^.^#】

Anh cũng vậy?

Khoé miệng Thẩm Hạc Xuyên khẽ nhếch lên, nghĩ thầm mình căn bản không cần nghỉ ngơi, anh không chỉ không mệt, thậm chí còn cảm thấy sự phiền muộn vì bị giục cưới mấy ngày nay cũng vơi đi không ít.