"Tránh ra, đừng có chắn đường ở đây."
Người đυ.ng cậu cũng là nhân viên phục vụ của quán bar, tay bưng khay, trên đó đặt một chai rượu ngoại, lướt qua người Kiều Lạc.
Kiều Lạc bị lực đạo của anh ta đυ.ng cho loạng choạng lùi lại nửa bước, đồng nghiệp bên cạnh kịp thời đưa tay đỡ cậu.
"Cảm ơn." Cậu lên tiếng cảm ơn.
Đồng nghiệp xua tay: "Anh ta cứ như vậy đấy, cậu đừng chấp nhặt anh ta làm gì, trước khi cậu đến, anh ta là người có doanh thu cao nhất, cũng được hoan nghênh nhất, sau khi cậu đến thì cái gì cũng hơn anh ta, nên anh ta không vui."
Kiều Lạc cũng không định chấp nhặt với đối phương, cậu chỉ đến làm ba ngày, ngày mai sẽ không đến nữa, không cần thiết vì một chút va chạm nhỏ mà kết thù với người khác, dù sao tiền cũng đã kiếm được rồi, ngày mai cậu sẽ dẫn Kiều Mãn đi ăn pizza!
Nghĩ đến em trai, sự mệt mỏi mấy ngày nay của Kiều Lạc tan biến đi một nửa, cậu bưng đồ uống và hóa đơn đi giao.
Đặt đồ uống mà khách gọi lên bàn, Kiều Lạc nói "Mời dùng chậm rãi" rồi rời đi, khi đi ngang qua một bàn, có người đưa tay ra chặn cậu lại: "Khoan đã."
Kiều Lạc dừng bước, nhìn về phía đối phương: "Chào anh, xin hỏi anh cần gì ạ?"
Bùi Văn Kính chỉ vào người đối diện, cười tủm tỉm nói: "Tôi không cần gì cả, cậu hỏi xem anh ấy cần gì."
Kiều Lạc nhìn theo tay cậu ta, không hề báo trước mà chạm mặt Thẩm Hạc Xuyên.
Dưới ánh đèn xoay chuyển, ánh mắt hai người giao nhau trong bóng tối và ánh sáng.
Kiều Lạc nhìn thấy Thẩm Hạc Xuyên thì mắt sáng lên, khẽ mở miệng.
Khoảnh khắc đó, Thẩm Hạc Xuyên bỗng cảm thấy hơi căng thẳng.
Hai chữ tự động vang lên trong đầu.
Giây tiếp theo, anh nghe thấy Kiều Lạc nói: "Thưa anh, anh muốn uống gì ạ?"
Thẩm Hạc Xuyên: "..."
Rốt cuộc mình đang mong đợi điều gì vậy.
Đây là lần thứ ba Kiều Lạc và Thẩm Hạc Xuyên gặp mặt.
Cách lần gặp trước chỉ ba ngày, mỗi lần đều là lúc cậu đang làm thêm.
Cậu lại một lần nữa cảm thán duyên phận thật sự rất kỳ diệu.
Hai lần gặp mặt trước, Thẩm Hạc Xuyên đều đã giúp đỡ cậu, nếu gặp nhau trong những trường hợp khác, Kiều Lạc nhất định sẽ chào hỏi anh, nhưng thấy Thẩm Hạc Xuyên lúc này còn có bạn bè khác nên cậu thôi.
Ghế sofa ở quán bar được chia làm loại cao và loại thấp, khi phục vụ, nhân viên phục vụ cũng chia làm hai kiểu là cúi người và ngồi xổm, vừa khéo khu A đều là ghế sofa.
Kiều Lạc lấy menu đồ uống từ bên cạnh, đặt trước mặt Thẩm Hạc Xuyên, sau đó ngồi xổm xuống bên cạnh anh, co một chân.
Khi Kiều Lạc ngồi xổm xuống, ánh mắt của Thẩm Hạc Xuyên vô tình lướt qua eo cậu bị quần tây bó sát siết chặt.
Hình như có thứ gì đó khẽ cào nhẹ trong lòng anh.
Eo của Kiều Lạc rất thon.
Hai ngày trước anh đã tự tay ôm lấy nó.
Lần đầu tiên gặp mặt, Kiều Lạc cũng mặc áo sơ mi và quần tây, eo thon chân dài.
"Thưa anh?"
Kiều Lạc lên tiếng gọi anh.
Thẩm Hạc Xuyên nhìn menu đồ uống trước mặt, tùy ý gọi một chai rượu.
Trước khi đi làm, Kiều Lạc đã thuộc lòng giá cả trên menu đồ uống, khi gọi món, cậu sẽ quan sát sắc mặt để giới thiệu đồ uống cho khách, rượu càng đắt tiền, cậu càng được nhận nhiều hoa hồng.
Nhưng trong số những người chịu chi này, không bao gồm Thẩm Hạc Xuyên.
Nghe thấy Thẩm Hạc Xuyên gọi tên rượu, cậu nhìn trái nhìn phải, thấy không có đồng nghiệp nào đi ngang qua, liền hơi tiến lại gần Thẩm Hạc Xuyên một chút: "Anh Thẩm, anh chắc chắn muốn gọi loại này ạ?"
Trong tiếng nhạc jazz nhẹ nhàng, Thẩm Hạc Xuyên nghe thấy cậu gọi mình là anh Thẩm.