Sau Khi Ký Hợp Đồng Hôn Nhân Với Ngài Thẩm

Chương 33

Nghe thuận tai hơn câu "Thưa anh" gượng gạo vừa nãy nhiều.

"Sao vậy?" Anh hỏi Kiều Lạc.

"Đắt quá ạ."

Một chai rượu tám vạn tệ, có thể mua được chín đôi dép bông hình gấu nhỏ còn dư.

Kiều Lạc biết những người có thể đến đây tiêu tiền chắc chắn sẽ không ngại mua một chai rượu, nhưng đối phương là Thẩm Hạc Xuyên, cậu vẫn không nhịn được mà lên tiếng nhắc nhở một câu.

Trên menu có ghi giá, Thẩm Hạc Xuyên cũng đã nhìn thấy.

Anh không quan tâm đến điều này, chỉ là lời nói của Kiều Lạc khiến anh nhớ đến 88 tệ mà cậu đã chuyển cho mình, anh nghiêng đầu nhìn Kiều Lạc một cái.

Cậu đang tiết kiệm tiền cho mình sao?

Thấy anh không trả lời, Kiều Lạc lại gọi nhỏ một tiếng: "Anh Thẩm."

Thẩm Hạc Xuyên còn chưa kịp trả lời, người đàn ông vừa đưa tay chặn cậu lại đã lên tiếng: "Mấy người gọi xong chưa, lầm bầm lầm bầm cái gì đấy? Không lẽ là hết hàng rồi à? Mấy người không phải mới khai trương sao?"

Kiều Lạc đang định trả lời, Thẩm Hạc Xuyên nói: "Cứ gọi cái này đi, cậu ta thanh toán."

Hả?

Kiều Lạc nhìn về phía Bùi Văn Kính, Bùi Văn Kính ngồi đối diện không biết bọn họ gọi loại nào, cho dù có biết cũng không quan tâm, thuận miệng tiếp lời Thẩm Hạc Xuyên: "Tôi thanh toán, cứ gọi thoải mái."

Anh nói vậy, tôi đây không khách sáo nữa nhé.

Một chai rượu tám vạn tệ, tiền hoa hồng mà cậu nhận được cũng rất cao.

Tục ngữ nói khách hàng là thượng đế, đặc biệt là những vị khách hàng chịu chi.

Kiều Lạc nở nụ cười chân thành với Bùi Văn Kính: "Vâng thưa anh, nhưng mà chai rượu này dung tích không lớn lắm, bốn người uống có thể không đủ tận hứng đâu ạ."

Ý tứ là hay là gọi thêm một chai nữa nhé?

Thẩm Hạc Xuyên chỉ có thể nhìn thấy một nửa mặt bên của cậu, và chiếc cổ thon dài cùng yết hầu hơi nhô lên khi cậu ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Văn Kính.

Vui vậy sao?

Thẩm Hạc Xuyên nói: "Hai chai."

Bùi Văn Kính cũng không quan tâm nói: "Vậy thì lấy hai chai đi."

Đúng là đại gia! À không, thần tài!!

Kiều Lạc đứng dậy, khẽ cúi người về phía anh ta, giọng điệu hơi cao lên: "Vâng thưa anh, cảm ơn anh đã ủng hộ quán chúng tôi, anh vui lòng đợi một lát ạ."

Sau khi Kiều Lạc rời đi, Bùi Văn Kính tặc lưỡi hai tiếng: "Nhìn gần càng đẹp trai hơn, nếu tôi không thích nữ--"

"Mang theo tiền mặt không?" Thẩm Hạc Xuyên đột nhiên hỏi.

Bùi Văn Kính lấy ví ra, rút hết tiền mặt bên trong: "Mang theo một ít, sao vậy?"

Hai người bạn khác cũng lấy ví ra, trong thời đại thanh toán bằng thẻ và điện thoại di động đã phổ biến rộng rãi này, mọi người ra ngoài đều không mang theo nhiều tiền mặt.

Nhưng gom góp lại cũng được hơn ba nghìn tệ.

Thẩm Hạc Xuyên đẩy số tiền mặt trên bàn về phía Bùi Văn Kính: "Lát nữa cậu đưa cho cậu ấy."

"Đưa cho ai?" Ban đầu Bùi Văn Kính không phản ứng kịp, quay đầu nhìn về hướng Kiều Lạc vừa rời đi: “Cậu ta?"

Thẩm Hạc Xuyên: "Ừ."

Mọi người đều hiểu ý anh là muốn boa cho Kiều Lạc.

"Sao cậu không tự đưa?" Một người bạn khác hỏi: “Thuận tiện hỏi xin phương thức liên lạc luôn."

Tại sao Thẩm Hạc Xuyên không tự mình đưa?

Có thể là vì đã có hai lần gặp gỡ trước đó, nếu anh đưa tiền boa cho Kiều Lạc trong trường hợp này, sẽ có cảm giác như mình không khác gì những người nhét danh thϊếp và thẻ phòng cho cậu, có ý đồ xấu với cậu.

Anh không muốn Kiều Lạc nhìn mình như vậy.

Anh không biết Kiều Lạc đã làm bao nhiêu công việc bán thời gian, cũng không biết cậu có thiếu tiền hay không, hiện tại, anh và Kiều Lạc thậm chí còn chưa kết bạn Wechat, có vài lời hỏi ra có vẻ đường đột.