Sau Khi Ký Hợp Đồng Hôn Nhân Với Ngài Thẩm

Chương 31

Thích nam hay nữ?

Thẩm Hạc Xuyên thật sự chưa từng nghĩ kỹ về vấn đề này, nếu thật sự phải nói, có lẽ ấn tượng đầu tiên tương đối quan trọng.

Ít nhất phải vừa mắt, nhìn một cái là thấy thích, hoặc là cảm thấy rất thoải mái, ít nhất cũng nên là...

Dòng suy nghĩ của Thẩm Hạc Xuyên khựng lại, ánh mắt rơi vào bóng dáng lướt qua phía trước.

Anh vô thức nghiêng đầu, né tránh người đang che khuất tầm nhìn, nhìn thấy người kia dừng lại trước một bàn chơi bài, khom người đặt khay rượu lên bàn.

Kiều Lạc.

Ban đầu Thẩm Hạc Xuyên tưởng mình nhìn nhầm, khi đối phương quay người lại, anh đã xác nhận được thân phận.

Dưới ánh đèn mờ ảo của quán bar, Kiều Lạc mặc áo sơ mi và quần tây vừa vặn, bưng ly cocktail lướt qua các bàn, dáng người thẳng tắp và vòng eo thon gọn vô cùng bắt mắt.

Quả thực là Kiều Lạc mà anh vừa gặp cách đây hai ngày.

Sao cậu ấy lại ở đây? Còn mặc đồng phục nhân viên phục vụ?

Trong đầu Thẩm Hạc Xuyên hiện lên nghi vấn, Kiều Lạc không phải đang làm shipper sao? Còn có cái nền tảng "Để tôi lo" gì đó, sao lại làm nhân viên phục vụ ở đây?

Cậu ấy lại đi làm thêm à? Hôm nay có phải lại không ăn cơm không?

Anh mải nhìn, đến nỗi không nghe thấy Bùi Văn Kính nói gì bên cạnh.

"Sao cậu không nói gì? Nhìn gì thế?" Bùi Văn Kính nói một hồi lâu không thấy anh trả lời, liền nhìn theo ánh mắt của anh, khi thấy Kiều Lạc thì nói: “Ồ, cậu đang nhìn cậu ta à, thảo nào."

Thẩm Hạc Xuyên nghe ra trong lời nói của cậu ta có chút hàm ý: "Ý gì? Cậu quen cậu ấy à?"

"Không quen." Bùi Văn Kính chỉ vào Kiều Lạc: “Nhưng mà cậu ta đẹp trai thật, nghe nói là nhân viên phục vụ được hoan nghênh nhất ở quán bar này."

Vừa dứt lời, Thẩm Hạc Xuyên liền thấy người ở bàn bên cạnh chặn Kiều Lạc lại, đặt một thứ giống như danh thϊếp lên khay của cậu.

Kiều Lạc gật đầu với đối phương, nói gì đó, rồi bưng khay đi sang chỗ khác.

Bùi Văn Kính cũng nhìn thấy, nói như chuyện thường ngày: "Không phải danh thϊếp thì là tiền boa, lúc cậu chưa tới, đã có không ít người đặt mấy thứ này vào khay của cậu ta rồi, tôi còn thấy có người nhét cả thẻ phòng cho cậu ta nữa."

Nói xong, cậu ta như hiểu ra điều gì đó, nhìn Thẩm Hạc Xuyên hỏi: "Cậu thích kiểu này à? Hay là tôi gọi cậu ta lại đây gọi vài ly?"

Thẩm Hạc Xuyên thu hồi ánh mắt, bưng ly rượu lên uống một ngụm: "Không cần."

Anh chỉ là bất ngờ khi nhìn thấy Kiều Lạc, không khỏi nghĩ, rốt cuộc Kiều Lạc đã làm bao nhiêu công việc bán thời gian rồi? Cậu ấy chẳng lẽ là người sắt sao?

Kiều Lạc không phải người sắt, cậu cũng cảm thấy hơi mệt.

Mấy ngày nay ở quán bar rất bận rộn, từ sáu giờ tối đến bốn giờ sáng, cậu hầu như không có thời gian nghỉ ngơi, liên tục đón khách, ghi order, gọi món, bưng bê, tiễn khách và dọn dẹp bàn.

Nhưng ưu điểm là kiếm được nhiều tiền.

Quán bar mới khai trương, những người đến đây tiêu tiền đều không phải là người nghèo, cũng không phải là người keo kiệt, ngoài lương cơ bản hàng ngày, cậu còn được nhận tiền hoa hồng từ đồ uống và tiền boa của khách, cũng kiếm được kha khá.

Khó khăn duy nhất là phải liên tục đối mặt với việc khách xin số điện thoại, xin Wechat, đưa danh thϊếp, thậm chí là đưa thẻ phòng.

Để thuận tiện cho công việc, cậu còn có một tài khoản Wechat phụ ít dùng, chuyên dùng để đối phó với những vị khách không thể đắc tội.

Bưng xong một lượt đồ uống, Kiều Lạc trở lại quầy bar, vừa đặt khay xuống thì bất ngờ bị người ta đυ.ng từ phía sau.