Phải nói là, duyên phận giữa người với người thật kỳ diệu.
Có lẽ vì đang ở nhà nên hôm nay Thẩm Hạc Xuyên không mặc vest chỉnh tề như lần trước, trên người chỉ mặc áo thun ngắn tay màu đen và quần dài màu xám đơn giản, tóc tai cũng không chải chuốt gì, mềm mại rũ xuống, toát lên vẻ lười biếng.
Anh so với lần trước, dường như càng dễ gần hơn một chút.
Câu “Cậu đang gọi tôi à?” này không giống như đang chất vấn, mà giống như đang trêu chọc hơn.
Trong lúc xấu hổ, Kiều Lạc lại thấy hơi buồn cười.
Trước mặt Thẩm Hạc Xuyên, hình như cậu lúc nào cũng gây ra trò cười.
“Xin lỗi, anh Thẩm.” Kiều Lạc thành khẩn xin lỗi: “Vừa nhìn thấy anh giật mình quá, đầu óc không tỉnh táo nên mới thế, anh đừng để ý.”
Thẩm Hạc Xuyên thì không để ý lắm, anh thấy Kiều Lạc cũng khá bất ngờ: “Tôi còn tưởng hôm nay là ‘anh Hác’ nào đó ủy thác cậu đến nữa chứ.”
“Không có đâu ạ.” Kiều Lạc nghe Thẩm Hạc Xuyên nói vậy thì chắc là anh còn nhớ mình, trong lòng không khỏi vui vẻ, mắt cũng cong lên: “Xem ra anh vẫn còn nhớ em, thật tốt quá.”
Niềm vui của cậu quá rõ ràng, vô hình chung lây sang cả Thẩm Hạc Xuyên, anh nhìn cậu: “Hửm? Sao lại nói vậy?”
Kiều Lạc cười: “Lần trước đã gây phiền phức cho anh, em vẫn chưa có cơ hội bù đắp, cũng không thấy anh đặt đơn hàng nào cho em trên ứng dụng.”
Thẩm Hạc Xuyên nhắc nhở cậu: “Không phải cậu đã nhận đơn mua cà phê cho tôi rồi sao?”
Kiều Lạc nói: “So với việc phá hỏng buổi hẹn hò và làm ảnh hưởng đến danh tiếng của anh thì chẳng đáng là bao, dù sao lúc đó anh còn bị mắng là tra nam nữa.”
Thẩm Hạc Xuyên: “…”
Lần trước Thẩm Hạc Xuyên đã đính chính với Kiều Lạc là anh không đi xem mắt, lần này cậu lại đổi cách nói khác, cũng khéo léo đấy chứ.
Nhưng mà lần trước Kiều Lạc cũng đã giúp anh, anh không để bụng chuyện này, thản nhiên nói: “Không phải chuyện gì to tát, cậu đừng cứ canh cánh trong lòng mãi.”
Thật ra cũng không có canh cánh trong lòng mãi, nếu không phải hôm nay gặp lại, tôi cũng quên béng chuyện này rồi.
Kiều Lạc thầm nghĩ trong lòng, nhưng cậu rất biết điều không nói ra, vui vẻ nói lời cảm ơn: “Cảm ơn anh, anh đúng là một người——”
“Tốt.”
Thẩm Hạc Xuyên tiếp lời cậu: “Không cần phát thẻ người tốt đâu.”
“…” Kiều Lạc nghẹn lời, suýt nữa thì bật cười.
Thẩm Hạc Xuyên ôn hòa nhắc nhở cậu: “Đưa pizza cho tôi đi, người tốt đang đói lắm rồi.”
“Vâng vâng!” Kiều Lạc đưa pizza cho Thẩm Hạc Xuyên, nhanh chóng khôi phục tác phong chuyên nghiệp của shipper: “Đồ ăn của anh đây, mời dùng.”
Thẩm Hạc Xuyên nhận lấy pizza, chú ý đến chiếc áo thun màu đen cậu đang mặc in logo của ứng dụng “Giao Nhanh”, khác hẳn với bộ dạng áo sơ mi quần tây lần trước.
Nghĩ đến tờ giấy note cậu đưa cho mình lần trước, Thẩm Hạc Xuyên không khỏi hỏi thêm một câu: “Không phải cậu làm việc ở ứng dụng ‘Để Tôi Lo’ sao?”
“Anh còn nhớ cả chuyện này nữa à?” Kiều Lạc càng ngạc nhiên hơn: “Em cứ tưởng anh không để tâm chứ.”
Thẩm Hạc Xuyên: “…Nhớ đại thôi.”
Nhớ đại hay không thì cũng là nhớ rồi.
Kiều Lạc cũng không để ý đến cách dùng từ của anh, vui vẻ nói: “‘Để Tôi Lo’ chỉ là việc làm thêm thôi ạ.”
Làm thêm? Vậy nghĩa là shipper mới là nghề chính?
Thẩm Hạc Xuyên suy nghĩ về câu nói này của cậu, ánh mắt dừng trên mặt Kiều Lạc.
Kiều Lạc trông không quá 20 tuổi.
Độ tuổi này đáng lẽ phải là sinh viên đại học mới đúng, bây giờ đã khai giảng rồi, cậu không phải đang đi học sao? Sao còn đi giao đồ ăn nữa?
Chưa kịp nghĩ kỹ thì đã nghe thấy Kiều Lạc nói: “Nếu anh Thẩm muốn đặt đơn hàng thì em nhất định sẽ miễn phí giúp anh.”