“Giúp tôi cái gì?” Thẩm Hạc Xuyên hoàn hồn, thấy cậu nói nghiêm túc nên bỗng nhiên nổi hứng trêu chọc: “Phá đám xem mắt à?”
Kiều Lạc: “…”
Chuyện cũ đã qua rồi thì hãy để nó qua đi.
Cơn mất mặt lần trước lại ập đến, đầu óc Kiều Lạc lập tức bị câu “Ông xã, anh nói gì đi” lấp đầy, nhất thời không biết nói gì.
Thẩm Hạc Xuyên liếc nhìn dái tai ửng đỏ của cậu, khi Kiều Lạc nhìn qua thì thản nhiên dời mắt đi chỗ khác, thầm nghĩ: Không ngờ người vừa nãy còn gọi “ông xã” lia lịa thế mà lại khá ngại ngùng đấy chứ?
Kết quả lại nghe thấy Kiều Lạc nói: “Phá đám xem mắt cũng được, quen tay hay việc mà, đảm bảo thành công!”
Thẩm Hạc Xuyên: “…” Thôi, là tôi hiểu lầm rồi.
Thở dài trước tinh thần nghề nghiệp của Kiều Lạc, Thẩm Hạc Xuyên lại nhìn vào mặt cậu: “Mặt cậu hơi tái, không khỏe ở đâu à?”
Sắc mặt Kiều Lạc quá nhợt nhạt, đối lập rõ rệt với dái tai ửng đỏ của cậu.
Không khỏe ở đâu?
Kiều Lạc ban đầu hơi sững sờ, sau đó mới hiểu ý anh.
À, cậu nên đi ăn rồi.
Nhưng mà gặp được Thẩm Hạc Xuyên nên hơi vui quá, nhất thời quên mất.
“Không sao ạ.” Kiều Lạc lắc đầu: “Chúc anh ngon miệng, em đi trước đây.”
Nói xong, cậu quay người định đi, không ngờ trước mắt tối sầm, cả người mất thăng bằng ngã về phía trước.
“Cẩn thận!”
Thẩm Hạc Xuyên nhanh tay lẹ mắt đưa tay ra đỡ lấy cậu, khi cánh tay vòng qua eo Kiều Lạc ôm lấy cậu, anh khựng lại.
Gầy quá.
Chỉ cần một cánh tay, anh đã có thể ôm trọn cả người Kiều Lạc, đây không phải là vóc dáng mà một người đàn ông trưởng thành nên có.
Anh một tay ôm eo Kiều Lạc, giữ cậu đứng vững: “Cậu không sao chứ?”
Kiều Lạc chỉ là nhất thời choáng váng, chứ không thực sự ngất xỉu, cánh tay đang ôm ngang eo cậu mạnh mẽ và đầy sức lực, mang đến cảm giác xâm chiếm không thể xem nhẹ.
Tư thế này quá thân mật, khiến cậu hơi không thoải mái, cậu mượn lực của Thẩm Hạc Xuyên đứng vững, muốn kéo giãn khoảng cách: “Em không sao, chỉ là…”
“Ọt ọt——”
Một tiếng kêu ọc ọc do đói bụng vang lên, cắt ngang lời cậu.
Từ bụng cậu phát ra.
Động tác của Kiều Lạc cứng đờ: “…”
“Ọt ọt——”
Tiếng kêu ọc ọc liên tiếp vang lên, trong hành lang vắng vẻ nghe đặc biệt rõ ràng, đến cả không khí cũng trở nên yên tĩnh.
Thẩm Hạc Xuyên: “…”
À, chỉ là đói bụng thôi.
Thẩm Hạc Xuyên hơi buồn cười, nhưng tiếng “ọc ọc” do đói bụng vang lên khiến anh thấy rõ vành tai Kiều Lạc càng đỏ hơn, lan ra cả gương mặt vốn đã tái nhợt.
A, ngại chết mất...
Tiếng bụng đói kêu to như cái chiêng vậy.
Nếu không đi giày, Kiều Lạc chắc chắn đã phải co hết các ngón chân xuống đất. Nhất là khi nghe thấy tiếng cười khẽ trên đỉnh đầu, cậu xấu hổ muốn chui xuống đất.
Thật ra, chuyện bụng kêu ọc ọc vặt vãnh này, nếu trước mặt người lạ hoặc người quen khác thì chẳng có gì đáng ngại. Nhưng người kia là Thẩm Hạc Xuyên.
Là Thẩm Hạc Xuyên mà lần trước cậu ôm tay người ta gọi “chồng yêu” đó. Sau màn hiểu lầm lần trước, Kiều Lạc cảm thấy rất xấu hổ.
Mọi loại xấu hổ dồn dập kéo đến, Kiều Lạc chỉ muốn nhanh chóng rời đi, cậu rút tay ra khỏi cánh tay Thẩm Hạc Xuyên: “Xin lỗi, tôi…”
“Cậu ăn pizza không?”
Thẩm Hạc Xuyên đột nhiên hỏi. Kiều Lạc ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh giơ chiếc pizza trên tay, nói: “Tôi cũng chưa ăn cơm, nếu cậu không ngại thì cùng ăn chút nhé.”
Kiều Lạc ngẩn người: “Pizza?”
Thẩm Hạc Xuyên gật đầu: “Trong nhà không còn gì khác, chỉ có pizza cậu vừa giao đến.”
Nói rồi, anh nghiêng người sang một bên, ra hiệu cho Kiều Lạc vào nhà: “Vào trước đi, sắc mặt cậu rất kém, cứ thế này mà rời đi ngất xỉu giữa đường thì không tốt.”