Kiều Lạc nuốt thức ăn trong miệng xuống, cũng không giấu giếm anh ấy: "Hôm nay kiếm được một khoản trên "Để tôi lo"."
Cậu kể cho Phương Gia Tự nghe chuyện Hác tiên sinh bỏ ra hai vạn tệ thuê cậu phá đám buổi xem mắt, Phương Gia Tự nghe xong: “chậc" một tiếng: "Tên ngốc nào vậy? Hào phóng hơn anh nhiều, lúc đó anh chỉ cho cậu 5 nghìn tệ."
Năm nghìn tệ là số tiền Phương Gia Tự trả cho Kiều Lạc để đi bắt gian, sau đó còn trả thêm tiền bồi thường do nghỉ việc và tiền thuốc men.
Không chỉ vậy.
Kiều Lạc bổ sung: "Anh còn cho em một công việc nữa, nếu không có anh, cuộc sống của em và Kiều Mãn bây giờ sẽ không ổn định như vậy."
Kiều Mãn là em trai của cậu, năm nay 5 tuổi, đang học lớp lớn mẫu giáo.
Còn cậu, Kiều Lạc, năm nay 19 tuổi, lẽ ra phải là sinh viên của Đại học Vân Kinh, nhưng năm ngoái bố cậu đầu tư thất bại, nợ nần chồng chất rồi nhảy lầu tự tử từ tầng thượng, ngã xuống biến dạng đến mức không nhận ra rồi chết ngay tại chỗ.
Còn mẹ cậu, thì đã mất tích từ lâu.
Cậu chỉ có bằng tốt nghiệp trung học phổ thông, bên cạnh còn có một đứa em trai nhỏ, muốn tìm một công việc phù hợp không phải chuyện dễ dàng.
Giao đồ ăn là công việc có thời gian linh hoạt nhất mà cậu có thể tìm được, cậu có thể đưa đón em trai đi học về, rồi mang theo em trai đi giao đồ ăn, nhưng lâu dài, cho dù cơ thể cậu chịu đựng được, thì em trai cũng không chịu nổi.
Lúc cậu khó khăn túng quẫn, chính Phương Gia Tự đã đưa tay giúp đỡ, cho cậu cơ hội làm việc ở "Tiểu Rượu di tình".
Trong giờ làm việc, cậu có thể để em trai Kiều Mãn làm bài tập hoặc ngủ trong phòng nghỉ, tan ca rồi cùng nhau về nhà, còn những đồng nghiệp khác cũng rất quan tâm đến cậu và Kiều Mãn.
Phương Gia Tự đưa tay búng trán cậu: "Lúc đó anh thấy cậu đẹp trai, có thể thu hút khách hàng cho quán, vừa hay quán lại thiếu người, đừng nói như thể anh là người tốt gì đấy."
Kiều Lạc thầm nghĩ, anh chính là người tốt mà.
Nhưng cậu cũng biết Phương Gia Tự nói vậy là không muốn cậu có gánh nặng tâm lý, nên cũng không tiếp tục xoắn xuýt vấn đề này nữa, kể cho Phương Gia Tự nghe về chuyện hiểu lầm ở quán cà phê hôm nay.
Phương Gia Tự nghe xong liền cười phá lên, ôm bụng cười run rẩy: "Đối phương vậy mà không tức giận với cậu?"
"Em cũng rất ngạc nhiên, tính tình anh ta quá tốt rồi." Kiều Lạc nhớ lại phản ứng của Thẩm Hạc Xuyên hôm nay, quả thực là không hề tức giận, hơn nữa không giống như đang giả vờ.
Phương Gia Tự trầm ngâm một lúc, ngẩng đầu nhìn Kiều Lạc, đột nhiên nghĩ đến một khả năng: "Anh ta sẽ không phải là thích cậu đấy chứ?"
Thích em?
Kiều Lạc theo bản năng phản bác: "Không thể nào."
"Sao lại không thể?" Phương Gia Tự bật cười, đưa tay xoa mái tóc mềm mại của cậu: “Em học sinh Kiều Lạc này, em có chút nhận thức nào về nhan sắc của mình không vậy?"
Kiều Lạc không thể nghi ngờ là xinh đẹp, hàng mi dày rậm, đôi mắt biết cười, dáng người lẫn gương mặt đều rất nổi bật.
Cậu giống như một mặt trời nhỏ tỏa sáng, trong sáng thuần khiết, khiến người ta không tự chủ được muốn thân cận.
"Em biết có bao nhiêu khách quen đến quán vì em không?" Phương Gia Tự hỏi.
Kiều Lạc bưng hộp cơm, không nói gì.
Cậu không phải không biết mình cũng coi như là ưa nhìn, từ thời đi học cậu đã luôn là hot boy trong mắt mọi người, làm việc ở quán bar của Phương Gia Tự cũng có không ít người bày tỏ thiện cảm với cậu, những người này thậm chí không phân biệt nam nữ.