"Cần tôi xếp bàn cho anh không ạ?" Nhân viên lại hỏi.
"Cũng không cần." Kiều Lạc cười với nhân viên: "Cảm ơn anh."
Lúc này đã gần 5 giờ rồi, một lát nữa cậu còn phải đến quán bar làm việc.
Ra khỏi quán cà phê Ciel ở tòa nhà A, Kiều Lạc đi thẳng đến chỗ mình đậu xe.
Đến nơi cậu phát hiện chiếc Maybach đậu bên cạnh đã rời đi.
Cậu ngồi xổm xuống mở khóa xe máy điện, đội mũ bảo hiểm lên rồi phóng xe đến quán bar.
Gần đến giờ tan tầm, dòng người qua lại như những thước phim tua nhanh, Kiều Lạc lái xe máy điện qua cầu Lệ Loan, từ khu phồn hoa rực rỡ trở về khu phố bình dân cũ kỹ.
Ven đường có những chiếc xe ba gác bán trái cây, những gánh hàng rong bán bánh kếp, từ những tòa nhà cao thấp khác nhau vang lên tiếng trẻ em tập đàn và tiếng vợ chồng cãi nhau, khắp nơi tràn đầy hơi thở cuộc sống.
Kiều Lạc đi qua gầm cầu, nhìn thấy một ông lão đang kéo chiếc xe đẩy chất đầy giấy vụn và chai lọ, đang khó nhọc leo dốc.
Cậu dừng xe bên đường, chạy đến đỡ xe đẩy giúp ông lão.
Áp lực trên xe đẩy đột nhiên giảm xuống, ông lão dễ dàng lên dốc, biết ơn nói với cậu: "Cảm ơn cháu nhé, chàng trai trẻ."
"Không có gì đâu ạ, ông đi đường cẩn thận nhé." Kiều Lạc tùy ý vẫy tay, lại lái chiếc xe máy điện cũ kỹ của mình, thành thạo luồn lách trên con đường nhỏ.
Gió chiều thổi qua, lay động mái tóc và cổ áo của Kiều Lạc, nụ cười trên mặt cậu phóng khoáng và tự do.
Đến tiệm bánh ngọt gần quán bar, Kiều Lạc xuống xe mua bánh ngọt cho đồng nghiệp trong quán, mọi người thường ngày cũng rất quan tâm đến cậu, hôm nay kiếm được kha khá tiền, vừa hay có thể mua chút đồ ăn cho mọi người.
Nơi cậu làm việc là một quán bar tên "Tiểu Rượu di tình", mở cửa lúc 6 giờ tối, đóng cửa lúc 2 giờ sáng.
Vừa vào cửa Kiều Lạc liền đặt bánh ngọt lên quầy bar, đồng nghiệp chú ý đến cách ăn mặc của cậu hôm nay, ồ lên một tiếng: "Lạc Lạc hôm nay đẹp trai thế, đi hẹn hò ở đâu đấy?"
"Đi kiếm tiền." Kiều Lạc vứt lại một câu, chạy nhanh vào phòng nghỉ tắm rửa.
Đợi cậu tắm rửa xong thay đồng phục ra khỏi phòng vệ sinh, liền thấy Phương Gia Tự đang ngồi vắt chéo chân ở bên ngoài.
Phương Gia Tự là ông chủ của quán bar này, cũng là bạn của Kiều Lạc quen trên ứng dụng "Để tôi lo".
Nguyên nhân là do bạn trai của Phương Gia Tự nɠɵạı ŧìиɧ, anh ấy đặt đơn trên ứng dụng để Kiều Lạc đi "bắt gian", lúc đó cảnh tượng rất hỗn loạn, tên đàn ông tồi kia vì muốn bảo vệ tiểu tam, hai bên đã đánh nhau, trong lúc ẩu đả Kiều Lạc đã đỡ thay Phương Gia Tự một chiếc bình hoa do tiểu tam ném tới, đầu bị rách một đường, hai người vì thế mà kết thành tình bạn sâu sắc.
Phương Gia Tự đang ăn chiếc bánh ngọt Kiều Lạc vừa mua, thấy cậu đi ra, chỉ vào hộp cơm bên cạnh: "Ăn cơm trước đi."
Quán không bao ăn, trên hộp cơm có logo của một quán ăn gần đó, rõ ràng là Phương Gia Tự đã gọi thêm một phần cho cậu khi gọi đồ ăn ngoài.
"Cảm ơn nhé." Kiều Lạc cũng không khách sáo với anh ấy, bưng hộp cơm lên ăn luôn, buổi trưa cậu chỉ ăn qua loa hai cái bánh bao, buổi chiều lại vội vàng đến quán cà phê Ciel giúp Hác tiên sinh hoàn thành nhiệm vụ, bây giờ đói muốn chết rồi.
"Khách sáo với anh làm gì." Phương Gia Tự ăn xong bánh ngọt, hỏi cậu: “Sao hôm nay tự nhiên lại mua bánh ngọt, trúng số à?"
Anh ấy hiểu rõ tình hình kinh tế của Kiều Lạc, bình thường rất tiết kiệm, hận không thể chia một đồng ra làm hai để dùng, vậy mà hôm nay lại mời mọi người ăn bánh ngọt.