Nếu hôm nay Phương Gia Tự nói đến người khác, cậu có thể sẽ đồng ý, nhưng Thẩm Hạc Xuyên...
Phản ứng đầu tiên của cậu là không thể nào.
Nói ra là vì sao, chính là một loại trực giác.
Nhưng Phương Gia Tự nói vậy, cậu không nhịn được cười: "Vậy hôm nay em có phải nên xin Wechat của anh ta không? Biết đâu còn có thể kiếm thêm được hai vạn tệ nữa?"
Phương Gia Tự khoa trương nói: "Cơ hội tốt như vậy mà em lại không xin? Mất mát quá lớn rồi!"
Kiều Lạc bị anh ấy chọc cười, sau khi cười xong mới kiên quyết lắc đầu: "Anh chưa gặp anh ta, nếu gặp rồi, chắc chắn sẽ không nghĩ như vậy."
Dù chỉ gặp một lần, nhưng người có khí chất cao quý và tấm lòng rộng lượng như Thẩm Hạc Xuyên, làm sao có thể vừa gặp đã yêu cậu.
Không có lý do gì cả, cậu chính là cảm thấy không thể.
Phương Gia Tự lớn hơn Kiều Lạc vài tuổi, anh ấy ra ngoài xã hội đã lâu, lại làm kinh doanh trong ngành giải trí về đêm, gặp qua quá nhiều người.
Thấy Kiều Lạc kiên định với suy nghĩ của mình, không khỏi lắc đầu, thầm nghĩ đúng là một chàng trai ngây thơ đáng yêu, hoàn toàn không biết gì về sức hút của bản thân.
Nhưng thấy Kiều Lạc kiên trì, anh ấy cũng thuận theo nói: "Được rồi, cậu nói không thể thì không thể, vậy coi như cậu gặp được người tốt đi."
"Thực sự là người tốt." Kiều Lạc gật đầu đồng tình: “Em đã viết số điện thoại và ID tài khoản ứng dụng cho anh ta rồi, nếu anh ta có việc cần em giúp, em sẽ giúp anh ta miễn phí."
Nếu Thẩm Hạc Xuyên không vứt nó đi.
"Không phải cậu nói đã thanh toán hóa đơn cho anh ta rồi sao? Anh nhớ quán cà phê này không hề rẻ, vậy chẳng phải chuyến giao đồ ăn sáng nay của cậu coi như chạy không công à?" Phương Gia Tự hỏi, bình thường Kiều Lạc ngay cả một cốc cà phê 9 tệ 9 cũng không nỡ mua, trừ khi thực sự buồn ngủ đến mức không chịu nổi mới cần tỉnh táo.
Quán cà phê Ciel quả thực không rẻ, bàn của Thẩm Hạc Xuyên còn gọi món đắt nhất.
Kiều Lạc ôm ngực, thành thật nói: "Hơi xót."
Nhưng nghĩ đến việc mình đã gây phiền phức cho người khác, thì việc bỏ ra số tiền này cũng không còn khó chịu như vậy nữa.
Phương Gia Tự bị cậu chọc cười, xoa đầu cậu: "Nhóc đáng thương, tan làm anh mời cậu đi ăn khuya."
"Không được, hôm nay nên là em mời anh mới phải." Kiều Lạc nhanh chóng ăn xong cơm hộp, cười nói: “Cảm ơn ông chủ đã chiêu đãi, em đi làm trâu làm ngựa cho anh đây."
"Cậu thật sự không mệt à?" Phương Gia Tự hỏi.
Kiều Lạc ném hộp cơm dùng một lần vào thùng rác, khoanh tay vươn vai: "Đầy động lực!"
Phương Gia Tự xua tay: "Thôi được rồi, doanh thu tối nay trông cậy vào cậu đấy."
"Để đó cho em." Kiều Lạc giơ tay ra hiệu OK, rồi đi ra khỏi phòng thay đồ.
Cùng lúc đó, người tốt Thẩm Hạc Xuyên trong miệng hai người vừa mới về đến nhà.
Anh vừa đi vừa cởϊ áσ khoác vest, dì Lưu ở bên cạnh tiến lên đón lấy, nhỏ giọng nói với anh: "Cậu Hạc Xuyên, lão gia, còn có phu nhân và tiên sinh đang đợi cậu ở thư phòng."
Hửm?
Thẩm Hạc Xuyên nhìn đồng hồ, có chút bất ngờ: "Giờ này không phải là giờ ăn cơm sao?"
Ông nội anh hồi trẻ từng đi lính, giờ giấc ăn uống và ngủ nghỉ rất chuẩn, vậy mà giờ này lại đợi anh ở thư phòng.
"Bị hoãn lại rồi." Dì Lưu che miệng nói nhỏ: “Trông có vẻ như có chuyện lớn xảy ra."
Chuyện lớn?
Thẩm Hạc Xuyên nghĩ bụng chuyện lớn nhất gần đây trong nhà chính là chuyện hôn sự của anh, nói đi nói lại cũng chỉ là chuyện thúc giục kết hôn.
Thật là không có hồi kết.