Khi Lục Ninh tỉnh lại, bên ngoài trời đã hửng sáng. Y chậm rãi ngồi dậy, xoa nhẹ thái dương mỏi mệt. Hồi tưởng lại mọi việc xảy ra trong giấc mộng đêm qua, lòng y không khỏi lưu luyến, khẽ liếʍ qua khóe môi, vết thương nhỏ trước đó đã sớm lành lặn, chỉ còn lưu lại một mảng đỏ nhạt.
Bản năng đưa tay sờ lên cổ, hoàn toàn không cảm thấy đau đớn. Trong phòng không có gương, nhưng chỉ cần chạm tay vào cũng biết cổ mình vẫn nguyên vẹn, không chút tổn hại.
Mọi chuyện trong giấc mộng đều không để lại dấu vết nào trên cơ thể, điều này khiến Lục Ninh tìm được thú vui mới lạ.
Suy nghĩ hồi lâu, y ngẩng đầu nhìn mặt trời đang từ từ ló rạng ngoài kia, rồi nhẹ nhàng đặt chú chim nhỏ lên bậu cửa sổ. Đây là vị trí mà ánh mặt trời có thể chiếu rọi suốt cả ngày. Y định lẻn ra ngoài dạo một vòng, chỉ cần về sớm thì chú chim nhỏ sẽ không bị phát hiện.
Cũng không trách Lục Ninh cẩn thận như vậy. Dựa theo hiểu biết của y về người trong Mục phủ, một khi phát hiện sự tồn tại của chú chim, thì việc đầu tiên họ làm có lẽ là bắt nó rồi gϊếŧ đi.
Dù thế nào, y cũng không muốn thấy một sinh mệnh vô tội vì mình mà mất mạng. Y cũng chẳng muốn bi kịch của chú chó nhỏ trước đây lại lặp lại với chú chim này.
Y khẽ gật đầu, xoa nhẹ đầu chú chim vẫn còn ngơ ngác, nhẹ giọng nói:
"Chờ cánh của mi lành rồi, hãy sớm rời khỏi đây. Nhất định đừng để ai phát hiện."
Lục Ninh đang chìm đắm trong lời nói cùng chú chim nhỏ, không phát hiện ra ở ngoài cửa, trong bóng tối, có một đôi mắt đỏ như máu đang chăm chú nhìn y không chớp.
Quan sát bốn phía xung quanh, Lục Ninh biết ở bốn góc ngoài sân đều có thị vệ canh giữ. Y phải nghĩ cách đánh lạc hướng họ, thử xem có thể nhân cơ hội trốn ra ngoài hay không.
Sở dĩ y gan dạ như vậy là vì vợ chồng Mục gia dù giam lỏng y ở đây nhưng lại hết mực bảo vệ, nên dù có bị phát hiện, họ cũng sẽ không xử lý y quá nặng nề.
Lục Ninh cố sức leo lên cây hòe lớn ở góc sân. Hiện tại đang là mùa thu, lá vàng khô bị y làm lay động, rơi xào xạc, thu hút sự chú ý của thị vệ bên ngoài.
Một tên thị vệ áo đen cảnh giác bước đến, đứng ngay dưới cành cây chìa ra ngoài tường, ngẩng đầu quan sát.
Lục Ninh căng thẳng đến mức không dám nhúc nhích, chỉ cần tên thị vệ này ngẩng đầu, chắc chắn sẽ phát hiện ra y.
Đúng lúc này, một luồng khí lạnh lướt qua bên cạnh, khiến y rùng mình một cái, thầm cảm thán trời càng ngày càng lạnh.
Tên thị vệ nhìn hồi lâu vẫn không thấy gì khác lạ, liền quay người rời đi.
Lục Ninh khẽ thở phào, thấy tên thị vệ đã quay về vị trí ban đầu, bèn cẩn thận leo lên cành cây chìa ra ngoài.
May mà cây hòe này đã có tuổi, cành lá rắn chắc. Lục Ninh thân hình nhẹ nhàng, nếu không cái cây sẽ không thể chịu nổi.
Nhưng khi đã ra ngoài, y lại phát hiện không xa bên cạnh cũng có một thị vệ áo đen đang canh giữ, khiến y rầu rĩ không biết làm sao để dụ người này đi.
Khi y đang lúng túng trốn trên cây thì thấy một tên thị vệ khác chạy vội tới, vừa vẫy tay vừa gọi:
"Lý ca! Mau qua đây! Có con mãng xà lớn!"
Tên thị vệ đứng gần Lục Ninh nghe thấy, liền cau mày chạy qua bên đó, miệng lẩm bẩm:
"Trong phủ sao lại có mãng xà? Mau bảo mọi người tránh xa, đừng để bị cắn."
Thấy tên thị vệ đã rời đi, Lục Ninh quyết định không chần chừ nữa, nhảy thẳng xuống đất.
Có lẽ nhờ mọi người đều bị gọi đi bắt mãng xà, Lục Ninh đi theo con đường đã thuộc lòng từ trước, len lỏi qua nhiều ngõ ngách, cuối cùng cũng tới được một cổng hông của Mục phủ.
Cổng hông này vốn dĩ cũng có thị vệ canh giữ, nhưng xem ra nhờ "công lao" của con mãng xà, tất cả đã bị điều đi, còn để lại một khe cửa hẹp.
Lục Ninh mừng rỡ, nhanh chóng lách qua khe cửa mà thoát ra ngoài.
Khi y đứng trong con hẻm nhỏ, nghe tiếng người huyên náo bên ngoài, trong lòng dường như mới tìm lại được chút hơi thở của sự sống.
Nhưng khi y định bước chân hòa vào đám đông, lại khựng lại.
Trên phố, có không ít người biết tiểu công tử của Lục gia đã gả vào Mục phủ, cũng có nhiều người nhận ra dung mạo của y. Nếu bị phát hiện...
Do dự hồi lâu, Lục Ninh ngước nhìn trời rồi quyết định quay lưng rời đi.
Y rất quen thuộc với địa hình quận Trường Khang, dựa vào trí nhớ, rẽ trái, rẽ phải, gió luồn qua người khiến y cảm thấy vô cùng tự do.
Khi đã đến nơi, y dừng bước, ánh mắt ngắm nhìn một khung cảnh tuyệt đẹp.
Trời thu cao trong, rừng cây xanh mướt mùa hạ giờ đây đã nhuốm vàng. Lá khô phủ dày trên mặt đất, bước lên phát ra tiếng lạo xạo.
Lục Ninh len lỏi vào rừng, men theo một con đường nhỏ không mấy rõ ràng. Đi chừng nửa nén hương, phía trước bỗng nhiên rộng mở.
Trong khu rừng này lại ẩn giấu một căn nhà gỗ nhỏ.
Căn nhà gỗ được xây dựng đơn sơ, không có bất kỳ sự trang trí hoa lệ nào, chỉ là những khúc gỗ thô ráp ghép lại với nhau.
Lục Ninh quen thuộc gõ cửa. Bên trong, một nam nhân ngáp dài, từ trên giường bước xuống mở cửa.
"Ai đó?—Lục Ninh?!"
Nam nhân nhìn thấy Lục Ninh đứng ngoài cửa, dáng vẻ có chút phong trần, lập tức kinh ngạc mở to mắt, khó tin đánh giá y.
"Sao ngươi... họ cho ngươi ra ngoài à?"
Lục Ninh vội giơ một ngón tay lên môi ra hiệu im lặng, đôi mắt hơi mở lớn, ánh lên vẻ tinh nghịch cùng bóng hình người đàn ông.
"Suỵt! Ta lẻn ra đấy."
Người đàn ông nhanh chóng kéo y vào trong, trước khi đóng cửa còn cẩn thận nhìn quanh, rồi khóa chặt lại.
"Sao ngươi trốn ra được? Không phải họ quản ngươi rất nghiêm sao?"
Nam nhân vội hỏi, định rót cho y cốc nước nhưng phát hiện trong nhà chẳng còn gì cả.
Lục Ninh chống hai tay lên mép giường, cười hì hì đáp:
"Cũng nhờ may mắn thôi, trong Mục phủ có một con mãng xà, đám thị vệ đều đi bắt nó cả, ta liền tranh thủ lẻn ra ngoài."
"Thế lát nữa ngươi không định quay lại sao?"
Người đàn ông nhìn Lục Ninh, thấy thân hình y gầy guộc liền cau mày, vẻ mặt không giấu được lo lắng.
"Ừ, tới lúc đó tính sau. Dù sao họ có bắt ta về cũng chẳng làm gì được."
Thấy Lục Ninh chẳng hề bận tâm, người đàn ông cũng không biết nói gì thêm.
"Tùy ngươi, ngươi đúng là..."
Hắn lắc đầu bất lực, quay vào nhóm lửa nấu nước cho y.
"Cao Đào, ngươi đừng lo nữa. Ta chỉ muốn ra ngoài hít thở chút khí trời, nếu không ở trong đó lâu quá cũng phát bệnh mất."
Cao Đào vừa nhóm lửa vừa lớn giọng nói:
"Cũng may nhìn ngươi chẳng có vết thương nào, nếu không ta thật sự sẽ xông đến Mục phủ tính sổ với bọn chúng!"
"Được rồi, ngươi mà đi tính sổ với bọn họ, không chừng lát nữa bọn họ phá sạch khu rừng này của ngươi luôn."
"Phá thì phá, đến lúc lũ thú rừng vào trấn gây họa thì đừng trách ta!"
Cao Đào đặt một ly nước sôi bốc khói nghi ngút lên bàn, nhìn Lục Ninh bằng ánh mắt đầy trách cứ:
"Cha nương ngươi rốt cuộc nghĩ gì vậy? Lại gả ngươi cho một kẻ đã chết?"
"Chưa nói đến chuyện một nam nhân như ngươi phải kết hôn với một nam nhân khác, cho dù có thật sự thành thân thì cũng không thể là một kẻ đã chết được!"
Cao Đào giận dữ bất bình, nhìn bộ dáng của hắn, nếu Lục Ninh gật đầu, e rằng hắn sẽ xách dao chạy đến Lục gia xử lý đôi vợ chồng kia ngay lập tức.
Lục Ninh lại chẳng mấy để tâm, nhún vai nói:
"Ngươi cũng đâu phải không biết ta sống thế nào ở Lục gia. Tuy Mục phủ quản ta nghiêm thật, nhưng không thiếu ăn, không thiếu mặc, so ra vẫn tốt hơn nhiều."
Cao Đào cẩn thận quan sát y một lượt, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm:
"Ngươi vốn luôn có chủ kiến, ta còn làm được gì? Chẳng lẽ thật sự gϊếŧ bọn họ chắc."
"Được rồi mà~ Ta biết ngươi vì muốn tốt cho ta. Đừng lo, thật sự không sao đâu. Lần này ta tới tìm ngươi là có chuyện muốn nói."
Cao Đào nhìn thấy má Lục Ninh bỗng đỏ lên, vẻ mặt đầy nghi ngờ hỏi:
"Ngươi đừng nói với ta là ngươi tìm được tình nhân rồi nhé?"
Lục Ninh trợn to mắt nhìn hắn, dường như không hiểu sao hắn lại biết được chuyện này.
Cao Đào ôm trán, vẻ mặt bất đắc dĩ:
"Tổ tông ơi, ngươi... Không đúng, chẳng phải ngươi đã... Không đúng, đó là một người chết... Mà cũng không đúng, ngươi làm sao quen được cái gã mặt trắng đó chứ?"
"Làm sao ngươi biết hắn là gã mặt trắng?"
Lục Ninh bĩu môi, vẻ không hài lòng đáp lại. Cao Đào đầy vẻ bất lực:
"Được, được, không phải mặt trắng, ngươi kể đi, tình sử oanh liệt của ngươi thế nào?"
Đương nhiên, Lục Ninh không thể kể hết mọi chuyện trong giấc mộng cho Cao Đào, nếu không, hắn chắc chắn sẽ nghĩ y bị nhốt quá lâu đến mức phát điên.
"Thì là... ừm..."
Lục Ninh suy nghĩ một chút, tùy tiện bịa ra một lý do:
"Có lần Mục phủ dẫn ta ra ngoài dự lễ, tình cờ gặp được hắn. Sau đó... quen biết, rồi thấy hắn thân thủ giỏi, ra vào Mục phủ tự do... cứ thế mà thành thân thiết thôi."
Cao Đào hít sâu một hơi, nheo mắt sờ cằm, chăm chú đánh giá Lục Ninh.
"Sao vậy?"
"Ngươi không bị lừa chứ?"
Lục Ninh nhìn hắn đầy bất mãn, Cao Đào phẩy tay:
"Mấy chuyện này ta không quản, ngươi tự lo liệu đi. Nhưng nhớ cẩn thận, đừng để người của Mục phủ phát hiện."
"Ta biết mà, sẽ không để bị phát hiện đâu."
Lục Ninh mỉm cười, ghé sát vào tai Cao Đào thì thầm vài câu, khiến đối phương chỉ biết lắc đầu bất lực.
"Được rồi, ta đi tìm cho ngươi."
Cao Đào đành thỏa hiệp, cầm lấy chiếc rìu rồi rời khỏi căn nhà gỗ. Thấy hắn đi xa, Lục Ninh cũng không ngồi yên mà quyết định đi dạo xung quanh.
Khu rừng này y thân thuộc chẳng kém gì Cao Đào, vì vậy không hề lo lắng về chuyện lạc đường.
Đi một lúc, Lục Ninh đã đến bên một cái ao nhỏ. Nhìn đôi tay dính đầy bụi bẩn, y định rửa tay dưới làn nước trong.
Ngay khi tay y vừa chạm đến mặt nước, một bóng đen dài bất chợt từ dưới ao lao lên, quấn chặt lấy cổ tay Lục Ninh.
Cảnh tượng bất ngờ khiến y sững sờ tại chỗ. Chỉ thấy một con rắn lớn màu đen, thân hình to khỏe, há cái miệng đỏ lòm đáng sợ, đang định cắn mạnh vào tay y.
Ngay khi răng nanh của con rắn gần như chạm đến da thịt, một nhánh cây từ bên cạnh bay đến, chính xác gạt tung đầu con rắn. Cùng lúc đó, một bàn tay mạnh mẽ kéo Lục Ninh ngã ra phía sau.
Y chỉ cảm giác mình ngã vào một vòng tay mang theo mùi hương nhàn nhạt, nơi cổ tay vẫn còn hằn rõ vết siết đỏ ửng của con rắn.
Con rắn bị đánh bật, kinh hãi vặn mình rồi lao thẳng xuống ao, nhanh chóng biến mất.
Lục Ninh còn chưa kịp hoàn hồn, đến khi đối phương buông tay, y mới ý thức được mọi chuyện vừa xảy ra.
Quay đầu nhìn lại, một khuôn mặt tuấn tú đang phóng đại trước mắt y.
Người nọ có đôi mày kiếm và ánh mắt sáng ngời như sao, sống mũi cao thẳng, tạo nên một đường bóng đổ sắc nét nơi đuôi mắt. Đôi đồng tử đen nhánh tràn đầy sự lo lắng nhìn y chăm chú.
"Sao rồi? Ngươi có bị thương không?"
Nam nhân nâng tay y lên, cẩn thận kiểm tra. Xác nhận rằng chỉ có vài vết hằn đỏ chứ không có gì đáng nghiêm trọng, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Lục Ninh tỉnh táo lại, vội vàng cúi đầu cảm tạ:
"Đa tạ công tử đã cứu mạng."
Nam nhân mỉm cười, buông tay y ra.
Lục Ninh cảm thấy hương thơm nhàn nhạt ấy rời xa, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác mất mát khó tả.
"Không cần khách khí. Ngươi vào rừng làm gì vậy?"
"Ta có một người bạn là người giữ rừng ở đây, đến tìm hắn mà thôi."
Lục Ninh xoa cổ tay hơi sưng đỏ, mỉm cười trả lời.
Nam nhân khẽ gật đầu, trong mắt lóe lên một tia sáng đỏ như máu, nhưng nét mặt lại vô cùng dịu dàng.
"Vậy ngươi nên sớm trở về đi. Gần đây trong rừng không hiểu sao lại xuất hiện rất nhiều rắn lớn. Nhất định phải cẩn thận."
Lục Ninh gật đầu, nhìn theo bóng lưng đối phương rời đi.
"Đúng rồi, công tử đến đây là để..."
Không trách Lục Ninh quá cẩn thận, bởi Cao Đào trước đây từng nhiều lần than phiền với y rằng khu rừng này thường xuyên có người trộm săn thú, chặt phá cây cối, khiến nơi đây trở nên hỗn loạn không chịu nổi.
Người kia khựng lại, quay đầu nhìn Lục Ninh, ánh mắt ẩn chứa nụ cười pha lẫn nét u buồn:
"Tiểu muội nhà ta sức khỏe không tốt, ta đến đây để tìm chút thảo dược."
Lục Ninh bừng tỉnh, gật đầu áy náy:
"Vâng, công tử cũng nên cẩn thận."
Người đàn ông thấy vậy không vội rời đi, lại hỏi tiếp:
"Chẳng hay vị công tử đây họ tên là gì?"
Lục Ninh chớp mắt, đang định nói tên thì đột nhiên nhớ ra chuyện của mình chắc chắn đã lan truyền khắp quận Trường Khang. Nghĩ một lát, y mới đáp:
"Ta... họ Lục, tên An. Công tử cứ gọi ta là Lục An."
Nam nhân nhướng mày hỏi:
"Là Lục gia ở Nhị Nhai sao?"
Lục Ninh gật đầu, đối phương mỉm cười:
"Ta tự xưng là Vân Tiêu, công tử cứ gọi ta vậy là được."
Lục Ninh gật đầu, cáo từ người nọ.
Thấy bóng dáng người đàn ông khuất sau đám cây rậm rạp, Lục Ninh thở dài một tiếng, chuẩn bị quay lại căn nhà gỗ. Giờ cũng không còn sớm, y cũng nên trở về Mục phủ.
Nhưng ngay khi y nhấc chân, một luồng khí lạnh quen thuộc bất ngờ bao trùm lấy y, mạnh mẽ kéo y lảo đảo lùi về phía sau, cho đến khi lưng đυ.ng phải thân cây xù xì.
Lục Ninh khẽ rên một tiếng, nhưng ngay lập tức cảm nhận được luồng khí lạnh ấy đang đỡ lấy lưng mình, không để da thịt tiếp xúc với thân cây thô ráp.
"...Vân ca?"
Lục Ninh mơ hồ cất tiếng. Y nhận ra luồng khí này, nhưng lại không thấy bóng người.
Một giọng nói trầm thấp, xa xăm vang lên bên tai:
"Là ta."
Lục Ninh thả lỏng cơ thể, nếu là hắn thì không cần lo lắng.
Nhưng lần này, người đàn ông mang theo chút giận dữ. Luồng khí lạnh ấy trói chặt lấy tứ chi của Lục Ninh, khiến y không thể nhúc nhích.
Sau đó, khí lạnh xâm nhập vào miệng y.
Lục Ninh không thể ngậm miệng lại, đành để mặc luồng khí ấy khuấy động trong khoang miệng mình. Một ít chất lỏng tràn ra khóe miệng, chảy xuống, nhưng lại bị thứ gì đó nhanh chóng liếʍ đi nơi y không nhìn thấy.
Khoang miệng ngập tràn khí lạnh, nhưng cơ thể y lại càng lúc càng nóng. Lục Ninh cảm nhận ngọn lửa trong cơ thể mình bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thiêu đốt mãnh liệt. Y khao khát người đàn ông kia, nhưng ý thức vẫn còn đủ rõ ràng để nhớ rằng mình đang ở trong rừng.
"Vân ca..."
Lục Ninh khẩn cầu, nhưng đối phương không đáp lại, chỉ để lại thái độ cứng rắn rõ ràng: Lần này, mọi chuyện sẽ không do y quyết định.