Sau Khi Bị Người Chồng Quỷ Bám Theo

Chương 5: Vân ca

Hai mắt của Lục Ninh mở lớn, trong đôi con ngươi đen tuyền phản chiếu bóng dáng gầy gò của đối phương.

Hắn rất thích cách Lục Ninh nghiêm túc và chăm chú nhìn mình như vậy, tựa như trong cả tâm trí lẫn ánh mắt y chỉ chứa đựng mỗi một mình hắn.

Tất nhiên, đây cũng chính là một câu khẳng định.

Thấy Lục Ninh hồi lâu vẫn không đáp lời, hắn đưa tay khẽ vuốt ve má y, giọng dịu dàng thoảng chút nhượng bộ: "Ta lớn hơn ngươi vài tuổi, ngươi gọi ta một tiếng "Ca" đi."

Lục Ninh âm thầm thở phào, nhướng mày nở nụ cười: "Được, Vân ca."

Giọng nói của y mềm mại, giống hệt vẻ bề ngoài, nhưng trong âm điệu lại pha chút tinh nghịch, tựa như ẩn sâu dưới gương mặt đoan chính kia là một tia sức sống mãnh liệt.

Nghe Lục Ninh gọi mình như vậy, hắn không nhịn được, tiến thêm một bước, rồi thẳng tay ôm ngang hông nhấc bổng người lên.

Làn tóc bay lướt qua gương mặt trắng trẻo của Lục Ninh, vài sợi tinh nghịch len lỏi vào trong cổ y, mang đến cảm giác ngưa ngứa.

Ban đầu, Lục Ninh bị bế lên có chút hốt hoảng, nhưng rất nhanh đã trấn tĩnh lại, y ngoan ngoãn rúc vào lòng người nọ, cảm nhận từng đợt gió lướt qua bên tai.

Lắng nghe thật kỹ, y dường như còn có thể cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ mà đều đặn của đối phương.

Lục Ninh khẽ tựa đầu vào l*иg ngực người nọ, trong lòng cảm thấy nếu thời gian có thể ngừng lại ở khoảnh khắc này thì thật tốt biết bao.

Nam nhân bế y dường như thoáng khựng lại, sau đó bước chân nhanh hơn.

Khi Lục Ninh còn chưa kịp phản ứng, y đã bị ném xuống giường nệm mềm mại. Ngay lập tức, một bóng đen cao lớn phủ trọn lên thân hình mảnh khảnh của y.

Mái tóc đen của người kia rũ xuống bên má và cổ của Lục Ninh, hòa quyện cùng tóc y, như muốn dung hòa thành một thể.

Hơi thở lạnh lẽo nhưng quen thuộc tiến đến gần, Lục Ninh dường như có thể nghe được tiếng tim đập của cả hai.

Không khí dần tràn ngập một loại cảm giác dính dấp pha lẫn chút ngọt ngào, khiến đầu óc Lục Ninh trở nên choáng váng. Trán y bị người kia khẽ đặt lên một nụ hôn, sau đó nụ hôn ấy nhẹ nhàng lướt dọc sống mũi mà đi xuống.

Hơi thở hòa quyện, tai kề sát tai.

Toàn thân Lục Ninh nóng rực như muốn bốc cháy, nhưng mãi chẳng chạm tới được liều thuốc giải giúp y vơi đi cảm giác khó chịu này.

Một ngón tay lạnh buốt chạm lên má Lục Ninh, mang lại cảm giác thoải mái vô cùng.

Dựa vào bản năng, y khẽ dụi má vào ngón tay ấy, đôi mắt mơ màng nhìn nam nhân đang ung dung chậm rãi phía trên mình.

Trong ánh mắt y tràn ngập sự cầu xin và khao khát, nhưng kẻ đáng ghét kia lại không chịu giúp y, ngược lại còn đưa tay nghịch tóc y.

Lục Ninh không hài lòng, gạt tay hắn qua một bên, đôi mắt long lanh ngấn nước nhìn hắn, nửa người trên hơi gượng dậy, định chủ động tìm kiếm. Nhưng cổ y lại bị một bàn tay mạnh mẽ áp chặt xuống, buộc phải ngã mềm trên giường.

Lục Ninh cảm thấy hơi khó thở, nhưng đôi môi nam nhân vẫn đặt xuống trán, chóp mũi, rồi đôi môi y, nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, khiến y khó mà nắm bắt được.

Đột nhiên, bàn tay trên cổ y siết chặt lại, khiến Lục Ninh khẽ rên lên một tiếng nghèn nghẹn, một cảm giác nguy hiểm bủa vây.

Người đàn ông này... định bóp chết y sao?

Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, Lục Ninh lại không hề thấy sợ hãi, trái lại còn mang theo chút hưng phấn.

Nếu có thể chết trong tay hắn, thì cũng không uổng phí một đời này.

Cảm xúc càng kích động, Lục Ninh càng đỏ mặt, đầu lưỡi khẽ thè ra, cố gắng hít thở.

Nhưng ánh mắt nhìn về phía nam nhân kia lại ngập tràn khát vọng không chút che giấu.

Nam nhân vốn ung dung tự tại nay hơi thở cũng bất giác trở nên gấp gáp, lực trên tay nới lỏng, ngón tay đeo nhẫn gập lại, lướt qua vết đỏ trên cổ Lục Ninh.

Cơn đau mơ hồ khiến cảm xúc của Lục Ninh càng thêm mãnh liệt, nam nhân cũng nhanh chóng nhận ra. Hắn cong môi, rõ ràng phản ứng của Lục Ninh làm hắn rất hài lòng.

Cuối cùng, hắn cúi thấp thân hình tôn quý, trao cho Lục Ninh thứ "giải dược" mà y đã cầu xin bấy lâu.

Thuốc giải truyền vào, Lục Ninh cảm giác cả người như rơi vào hầm băng, cơn nóng bức trong người cũng giảm đi rất nhiều.

Y giống như một con thú non tham lam, điên cuồng giành lấy nguồn thức ăn hiếm hoi ấy, thậm chí không ngần ngại đánh đổi cả mạng sống.

So với người đàn ông đoan chính, thần sắc nghiêm nghị kia, Lục Ninh giống như một kẻ điên.

Chưa bao giờ là hắn cần y, mà chính y cần hắn.

Cần thân thể của hắn, cần trái tim của hắn, cần tất cả mọi thứ thuộc về hắn để lấp đầy bản thân.

Đầu lưỡi hồng hào được chăm sóc chu đáo, khiến Lục Ninh không thể nào thu lại, nhưng y lại ngọt ngào chấp nhận.

Hơi thở trở nên mãnh liệt. Lục Ninh cảm giác như mình đang xoay vần giữa lạnh lẽo và nóng bức, cả người như sắp phát điên.

Chỉ cần chạm nhẹ vào chóp mũi, đôi môi, hay dái tai, y đã run lên bần bật.

Bàn tay lạnh giá của người kia lướt qua xương quai xanh, rồi tới phần ngực mỏng manh.

Tựa như chút thương tiếc, nhưng cũng tựa như du͙© vọиɠ mãnh liệt đang đè nén.

Bỗng nhiên, Lục Ninh nhận ra thuốc giải dường như không còn tác dụng, không hài lòng mở mắt nhìn người nọ, trong ánh mắt tràn ngập vẻ nghi hoặc.

Người đàn ông khẽ bật cười, âm rung của tiếng cười ấy truyền đến tai Lục Ninh, khiến y cảm thấy tê dại cả người.

"Ngươi cười gì?"

"Tim ngươi đập nhanh thật."

Ánh mắt của Lục Ninh chợt trở nên kỳ lạ, liếc nhìn nam nhân trước mặt, rồi nhấc chân khẽ đá vào một góc, dù đang nằm trên giường nhưng lại mang theo vẻ cao cao tại thượng.

"Không đập là người chết. Mau lên."

Nam nhân cong khóe môi cười đầy sủng nịch, lại cúi xuống quấn quýt đôi môi của Lục Ninh thêm hồi lâu, rồi mới buông người ra.

Lúc này, Lục Ninh mồ hôi ướt đẫm, tay chân mềm nhũn nằm bệt trên giường, đầu lưỡi vẫn chưa kịp thu về, đôi mắt lờ đờ nửa khép nửa mở, dường như không còn cảm giác gì với thế giới xung quanh.

Hắn thong thả vuốt lại mái tóc rối của y, rồi nhẹ nhàng để sang một bên.

"Ngươi... sao lại..."

Lục Ninh nhìn người đàn ông tuấn tú trước mặt, cắn môi muốn hỏi, nhưng lại cảm thấy lời nói khó thốt nên.

Nam nhân nghiêng đầu, vẻ mặt đầy thắc mắc, nhưng chợt như bừng tỉnh.

Khóe môi hắn nhếch lên, ánh mắt sắc bén như muốn nhìn thấu cả tâm can của Lục Ninh.

"Nhìn gì?"

Lục Ninh hậm hực vung tay vỗ hắn một cái, sau đó cuốn chăn quanh mình như kén tằm, che kín từ đầu đến chân.

Nam nhân không tức giận, chỉ nhích người sát lại, kéo kéo lớp chăn bảo vệ, ghé sát vào tai Lục Ninh nói nhỏ: "Thân thể ngươi hiện tại không tốt, không thể làm chuyện đó được."

Lục Ninh trừng mắt nhìn hắn, giận dữ nói: "Chuyện đó là chuyện gì? Ta không biết ngươi đang nói cái gì."

"Thật sự không biết?"

Nam nhân kia ghé sát, hơi thở ấm áp đầy nguy hiểm phả vào tai, khiến Lục Ninh bất giác cảm nhận được tín hiệu chẳng lành. Nhưng ngay sau đó, y lại nhớ đến cảm giác ngộp thở lúc nãy trên cổ, và cơ thể hắn như bị thiêu đốt.

Bên ngoài lớp chăn hắn cũng nhận ra sự thay đổi, không nhịn được bật cười, nhưng ngay lập tức bị Lục Ninh ném gối vào mặt.

"Ngươi phải dưỡng thân thể trước, không thể lúc nào cũng thế này được."

Giọng điệu của hắn nghiêm túc, lời nói ra cũng là điều hợp lý, nhưng Lục Ninh nghe vào lại thấy không thuận tai chút nào.

Điều khiến Lục Ninh càng bực hơn là người kia vừa nói vừa nắm lấy chỗ yếu ớt của y, tựa như đang cầm chắc vận mệnh trong tay.

"Ngươi!"

"Ta đang giúp ngươi, phải nhịn, không được buông thả."

Giọng nói đầy vẻ chân thành, nếu không phải Lục Ninh đã nhìn thấy gương mặt rạng rỡ đầy đắc ý kia, chắc y đã thực sự tin đây là lời thật lòng.

Nhưng động tác của hắn quá thuần thục, chỉ một lát sau, Lục Ninh đã nằm bẹp trên người hắn, chẳng khác gì một cánh hoa héo tàn.

Cảm giác như sắp chạm đến đỉnh cao, Lục Ninh gần như có thể thấy ngọn núi đang vẫy tay chào đón, nhưng khi chuẩn bị dồn sức trèo lêи đỉиɦ, y lại bất ngờ bị kéo ngược trở lại lưng chừng núi.

Cả người rơi tự do xuống vực sâu, nỗi sợ hãi và trống rỗng dâng trào trong l*иg ngực, khiến y chẳng thể nào thoát ra.

"Ngươi làm gì vậy!"

Lục Ninh gầm lên đầy tức giận, giọng nói mang theo sự bất mãn rõ ràng. Cái tên chết tiệt này, sao đến lúc mấu chốt lại dừng lại chứ?

Nam nhân thong thả rút tay về, không nhanh không chậm lấy ra một chiếc khăn tay từ đâu đó, cẩn thận lau chùi từng chút. Sau khi xong việc, hắn còn không quên cúi xuống giúp Lục Ninh lau qua một lượt.

"Ta đã nói rồi, ngươi phải nhịn, như vậy mới tốt cho sức khỏe."

Lục Ninh giận đến mức đầu óc quay cuồng, cảm giác như máu dồn hết lêи đỉиɦ đầu, hai mắt tối sầm lại, rồi lập tức ngất lịm đi.

Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, y mơ hồ thấy khuôn mặt nam nhân kia bỗng chốc méo mó, từng đường nét trở nên dữ tợn, và bóng đen của hắn như phóng đại, phủ kín cả không gian.

"Kẻ này đúng là một tên vô lại, đại ác nhân!"

Ý nghĩ cuối cùng lướt qua tâm trí Lục Ninh trước khi y hoàn toàn chìm vào bóng tối.