Sau Khi Bị Người Chồng Quỷ Bám Theo

Chương 4: Phu quân

Hắn nhìn thấy trong đáy mắt Lục Ninh lóe lên chút thần sắc khó hiểu, lấp lánh ánh sáng, nhưng dường như đang suy nghĩ điều gì không hay.

"Nhớ ta?"

Lục Ninh nửa nằm trên giường, y phục trải rộng xung quanh, tựa như chú chim nhỏ nép mình dưới lớp áo mỏng manh, không dám phát ra tiếng động.

Y chăm chú nhìn nam nhân đang nghiêng người ngồi bên mép giường nhìn mình, cười mỉm đầy vẻ tinh nghịch.

Bóng đen khẽ gật đầu, thân trên hơi nghiêng về phía trước, định cúi xuống hôn y, nhưng lại bị một đôi tay mềm mại chặn trước ngực.

Cảm giác chạm vào thật kỳ lạ, bầu không khí giữa hai người cũng dần trở nên nóng bỏng.

Lục Ninh rút tay lại, chỉnh lại cổ áo, ánh mắt lóe lên một tia sáng.

"Nhưng ta còn chưa biết ngươi tên gì mà?"

Nam nhân ấy thoáng ngẩn ra, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn về phía căn phòng có bài vị của Mục Vân Đình.

Lục Ninh không hiểu, nghiêng đầu nhìn hắn, rồi cũng nhìn theo ánh mắt hắn về phía căn phòng bên cạnh, nhìn sang đó làm gì?

Cơ thể hắn khựng lại, nắm lấy tay Lục Ninh, bàn tay hướng lên trên, mềm mại đến mức như thể đang gợi động tâm can hắn.

Lòng bàn tay bị vuốt ve, Lục Ninh cảm thấy hơi nhột, ngón tay khẽ co lại, vô tình chạm phải ngón tay đang viết chữ của đối phương, liền vội rụt tay về.

Lục Ninh muốn rút tay về, nhưng sự tò mò đã chiến thắng cảm giác ngứa ngáy.

Một nét ngang, lại một nét ngang, khá dài, rồi... một nét phẩy kèm theo một nét ngang, sau đó là một chấm hạ xuống.

Đây là... "Vân"?

Thảo nào vừa rồi hắn lại nhìn về phía bài vị của Mục Vân Đình, hóa ra trong tên của hắn có một chữ giống vậy.

"Ngươi tên... Vân?"

Trong lòng Lục Ninh dấy lên chút cảm giác kỳ lạ, thật sự là trùng hợp thế sao?

Nam nhân khẽ gật đầu, lại định cúi xuống gần hơn, Lục Ninh định ngăn lại lần nữa, nhưng đôi tay đã bị đối phương nắm chặt.

Đôi tay của y bị giữ trong bàn tay to lớn hơn, lòng bàn tay của người kia lạnh lẽo, cái lạnh ấy giữa tiết trời thu khiến cả người Lục Ninh bất giác rùng mình.

Y run lên một cái, cảm giác như bản thân bị một con rắn độc lạnh lẽo, tàn nhẫn nào đó đang chăm chú nhìn chằm chằm.

Khuôn mặt nam nhân đã ghé sát lại gần, Lục Ninh không tiếp tục khước từ, mà chủ động tiếp nhận đôi môi của hắn.

Nói cũng lạ, rõ ràng y không thể nhìn thấy ngũ quan diện mạo của người kia, nhưng lại cảm nhận được đôi môi mềm mại nhưng băng giá của đối phương.

Chú chim nhỏ bên cạnh lén lút thò đầu ra khỏi lớp y phục, tò mò quan sát, sau đó lại ngoan ngoãn rúc vào chiếc tổ vải đơn sơ của mình, nghiêng đầu nhìn hai người đang quấn quýt.

Lúc này, nó thấy nam nhân đối diện mình hơi nghiêng đầu, gương mặt tối đen hướng về phía nó, sau đó một tia sáng đỏ lướt qua trong đôi mắt, tựa như một sự nghiêm khắc đầy hung ác, cũng tựa như một lời cảnh báo.

Chú chim nhỏ co rúm lại, nó cảm nhận nam nhân này mang đến một cảm giác hoàn toàn khác so với người đang quay lưng lại với mình.

Lạnh lẽo, hiểm ác, vừa hung dữ lại tàn nhẫn. Tại sao một người dịu dàng như thế kia lại chọn "giao phối" với kẻ như vậy?

Đôi môi giao hòa, kéo theo những sợi chỉ bạc óng ánh, Lục Ninh có chút thất thần, chìm đắm trong dư vị ngọt ngào vừa trải qua.

Đến khi hắn buông Lục Ninh ra, đôi môi y đã trở nên đỏ thắm, khuôn mặt cũng thêm phần hồng hào, hai má ửng đỏ, trông vô cùng mê người.

Nam nhân tự xưng là "Vân" đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi y, thấy đôi môi càng lúc càng rực rỡ, bèn hỏi: "Sức khỏe của ngươi không tốt sao?"

Lục Ninh không từ chối hành động "đùa bỡn" với đôi môi mình, chỉ nhìn hắn gật đầu, trong đôi mắt vẫn còn lưu lại chút tình ý chưa tan.

Hắn trầm mặc một lúc, buông tay ra, nhưng lại ôm lấy vòng eo mềm mại của Lục Ninh, khẽ thì thầm: "Nhắm mắt lại."

Lục Ninh không hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn khép mắt, mí mắt khẽ run rẩy, không biết tiếp theo sẽ phải đối mặt với điều gì.

Ngay sau đó, y cảm nhận được đôi môi lạnh lẽo của người kia lại áp xuống một lần nữa.

Bản năng mách bảo y muốn mở mắt và đẩy đối phương ra, dù sao đôi môi y giờ vẫn còn đau, không thể chịu đựng thêm lần nữa.

Nhưng rõ ràng phản ứng của Lục Ninh không nhanh bằng người nam nhân kia. Đúng lúc y chuẩn bị mở mắt, một bàn tay lớn đã phủ lên đôi mắt y, một luồng gió lạnh len lỏi vào, khiến y run lên vì rét buốt.

Ngay sau đó, y cảm nhận có thứ gì đó trượt vào miệng mình. Không có mùi vị gì đặc biệt, hình dáng giống như một viên thuốc.

Thứ đó lướt qua đầu lưỡi, trôi xuống cổ họng, cuối cùng rơi vào bụng.

"Đây là… thứ gì?"

Lông mi khẽ run rẩy, Lục Ninh chậm rãi mở mắt. Khuôn mặt của nam nhân trước mặt vẫn chìm trong bóng tối, nhưng Lục Ninh có thể cảm nhận được tâm trạng của đối phương đã chuyển từ lạnh lùng sang dịu dàng.

"Một loại thuốc, sẽ có lợi cho sức khỏe của ngươi."

Hắn đưa tay vuốt ve đôi má nhợt nhạt của Lục Ninh, nhẹ giọng hỏi: "Tại sao ngươi lại gả vào Mục phủ, ngươi vốn là một nam nhân."

Lục Ninh có chút ngạc nhiên, y cứ nghĩ nam nhân này sẽ chẳng bao giờ hỏi đến chuyện đó.

"Ta cũng không rõ, chỉ biết cha nương ta đã làm một cuộc giao dịch nào đó với lão gia và phu nhân nhà họ Mục."

Hắn không tỏ vẻ bất ngờ. Với cách hành xử của cặp vợ chồng đó, người bình thường chẳng ai có thể hiểu nổi.

Còn về phụ mẫu Lục gia...

Nam nhân dường như đang trầm tư suy nghĩ, Lục Ninh lại chẳng hiểu gì cả. Dù vậy, y cũng không có gì muốn nói thêm, chỉ ngoan ngoãn tựa vào người đối phương, không rời đi.

"Vậy nếu ngươi gả cho người khác, cũng sẽ để họ đối xử với ngươi như vậy sao?"

Câu chất vấn đột ngột khiến Lục Ninh ngây ra, đôi mắt mở to đầy ngơ ngác, vô tội nhìn nam nhân bên cạnh.

Nam nhân cao lớn áp sát lại gần, Lục Ninh cau mày, giải thích: "Gia đình bình thường sẽ không đồng ý để nhi tử của mình cưới một nam nhân về nhà. Chỉ sợ Mục gia vì nhi tử mất sớm nên mới nghĩ ra mấy ý tưởng kỳ quái này."

Đối với lời giải thích của Lục Ninh, hắn không nói là tin hay không tin, chỉ lặng lẽ đối mặt với y.

Lục Ninh không cảm thấy chột dạ, nam nhân này có tư cách gì để chất vấn y? Nếu Mục Vân Đình không chết, chẳng phải cũng chẳng liên quan gì đến hắn sao?

"Ngươi nghỉ ngơi đi."

Nam nhân rời đi như cách hắn đến, thần bí và không để lại dấu vết, hoàn toàn biến mất không tung tích.

Lục Ninh ngồi trên giường, chìm trong suy nghĩ.

Người này rốt cuộc có thân phận gì? Hắn dường như hiểu biết về chuyện của Mục gia, nhưng lại không quá rõ ràng. Điều này cũng dễ hiểu, dù sao Mục gia là thương nhân, ở bên ngoài vẫn là nhân vật có danh tiếng.

Có một số việc, Lục Ninh không thể không tin.

Chẳng hạn như thân thủ xuất quỷ nhập thần của nam nhân kia. Những cảnh tượng như vậy, trước đây y chỉ từng đọc trong những thoại bản kỳ quái hoặc tiểu thuyết võ hiệp, về những nhân vật phiêu diêu tựa thần linh hoặc những đại hiệp hành tẩu giang hồ.

Nhưng hành tung của người đàn ông này lại không giống đại hiệp... Lẽ nào... trên đời này thật sự có quỷ quái?

Lục Ninh rùng mình một cái, đột nhiên cảm thấy căn phòng này trở nên u ám đến đáng sợ. Y cuộn mình vào chăn, nhìn chú chim nhỏ đang mở to đôi mắt đen láy nhìn mình.

Cảnh tượng vừa rồi có phải bị chú chim nhỏ nhìn thấy không?

Nhận ra điều này, Lục Ninh bỗng thấy ngượng ngùng, bế chú chim nhỏ lên, nhẹ nhàng chạm vào đầu nó, nói: "Vừa rồi mi không thấy gì hết, biết chưa?"

Chú chim nhỏ nghiêng đầu, kêu "chíp chíp" hai tiếng, tỏ vẻ không hiểu. Đúng lúc này, Lục Ninh nghe thấy tiếng cổng sân ngoài kia bị đẩy mở.

Y vội đặt chú chim nhỏ lại vào trong chăn, nhỏ giọng nhắc nhở: "Không được kêu, biết chưa?"

Một người hầu che ô bước vào, để ô ngoài cửa, bưng một khay đồ ăn tiến vào.

Lục Ninh giả vờ bình tĩnh, vén chăn bước xuống giường.

Người hầu vẫn lặng lẽ, bày biện thức ăn lên bàn trong phòng, sau đó đứng sang một bên chờ đợi.

Trên bàn là món thịt dê kho vàng, dùng ớt làm gia vị, khoai tây cắt thành miếng nhỏ, nấu chung với thịt dê rồi hầm trong nồi đất suốt vài canh giờ. Đây là món ăn được chuẩn bị sẵn trong bếp, chia ra một phần nhỏ cho Lục Ninh, nên bữa ăn của y luôn khá tốt.

Bên cạnh là những chiếc bánh tròn vàng óng, mềm mại. Lục Ninh cắn thử một miếng, à, là bánh bí đỏ.

Còn có canh cá, cá được băm nhuyễn, nấu chung với những miếng đậu phụ non, tạo thành một nồi canh sữa trắng ngần.

Ngoài hai món chính, còn lại là vài món ngọt.

Lục Ninh ăn sạch sành sanh, người hầu dọn dẹp hết thức ăn, chỉ để lại món ngọt và không quên mang đi phần còn dư từ buổi trưa.

Nhìn qua cửa sổ, thấy người hầu đã khóa cổng sân và rời đi, Lục Ninh liền bế chú chim nhỏ trốn trong chăn ra, đặt nó bên cạnh món ngọt.

"Ở đây ta không có thức ăn phù hợp cho mi, ăn đỡ cái này vậy."

Chú chim nhỏ không hề kén ăn, mổ ngay một miếng bánh sữa trắng.

Lục Ninh chống cằm nhìn nó ăn, đợi nó ăn xong rồi đặt lại đĩa ngăn nắp, chờ sáng mai người hầu đến dọn.

Lúc người hầu đến, cũng mang nước tắm cho buổi tối.

Ban đầu, Lục Ninh không quen, cảm thấy kỳ quặc, nhưng hỏi không được đáp án, đành chấp nhận.

Dù sao những người hầu nhà họ Mục không ngại phiền phức, y cũng chẳng bận tâm, được người khác phục vụ cũng không tệ.

Y đổ nước vào thùng tắm, cởi bỏ y phục, thoải mái ngâm mình trong nước ấm.

Ngoài kia, mưa vẫn tí tách rơi, âm thanh êm dịu, dễ ru người vào giấc ngủ.

Đặc biệt là khi Lục Ninh đang đắm mình trong làn nước ấm áp, cảm giác thật dễ chịu.

Nhưng y hiểu rõ thể trạng mình, nếu ngâm lâu hơn, ngày mai chắc chắn sẽ nằm liệt giường vì sốt.

Đành tiếc nuối lau khô người, đổ nước trong thùng tắm ra ngoài.

Trong lúc đổ nước, Lục Ninh bỗng nhận ra sức mình hình như mạnh hơn, việc này trước đây rất tốn sức. Lẽ nào người hầu lần này mang ít nước hơn?

Hay là viên thuốc nam nhân kia đưa đã phát huy tác dụng? Nhanh vậy sao?

Thôi, dù sao cũng không ảnh hưởng gì.

Cuối cùng, Lục Ninh thoải mái rúc mình trong chăn.

Chú chim nhỏ bên cạnh đã cuộn tròn thành một quả cầu, đôi mắt đen nhỏ xíu nhắm nghiền, có vẻ đã ngủ say.

Lục Ninh không quấy rầy nó, khép mắt ngủ.

Trước khi ngủ, trong lòng y vẫn còn chút căng thẳng thầm kín: Lần này, liệu trong mộng có gặp lại hắn không?

...

Giấc mơ lần này lại có cảnh sắc rõ ràng, đây là điều trước giờ chưa từng xảy ra.

Lục Ninh ngạc nhiên nhìn quanh, cảnh vật có chút giống Mục phủ, nhưng lại không giống khu viện mà y đang ở.

Y đẩy cánh cửa viện khép hờ bước vào, thấy một nam nhân đang nằm nghỉ trên ghế tựa trong sân. Nghe thấy động tĩnh, người đó mở mắt nhìn về phía Lục Ninh.

Nam nhân có thân hình hơi gầy, thoạt nhìn như bệnh tật đeo bám, nhưng đôi mắt lại sáng trong, đầy thần thái.

"Ngươi là... Là ngươi?"

Ánh mắt của hắn lóe lên tia phức tạp, từ ghế tựa đứng dậy, sải bước lớn tiến về phía Lục Ninh.

Lục Ninh theo bản năng lùi lại, nhưng phía sau là bức tường đá cứng cáp, còn cánh cửa viện ban nãy giờ đã biến mất.

"Ngươi là ai?"

Nam nhân nhướn mày, cười nhạt: "Ngươi xông vào nhà ta, còn hỏi ta là ai?"

Lục Ninh cau đôi mày thanh tú, chăm chú quan sát người trước mặt.

Người này cao hơn y nửa cái đầu, dáng vẻ gầy gò, bộ y phục rộng thùng thình cũng không che giấu được cơ thể ốm yếu. Da mặt hơi tái nhợt, gò má hõm sâu, nhưng đôi mắt lại sáng rực, thần thái tinh anh.

Dáng dấp quả thực thanh tú, nhã nhặn.

Lục Ninh âm thầm đánh giá một hồi, sau đó áy náy nói: "Xin lỗi, ta cũng không biết sao lại lạc vào đây, để ta..."

Y vừa định quay người tìm cửa để rời đi, thì đột nhiên bị hắn túm lấy cổ, đẩy áp sát vào bức tường đá thô ráp.

"Ngươi?!"

Hắn tiến sát bên tai y, hơi thở lạnh lẽo lướt qua vành tai, khiến Lục Ninh khẽ run.

"Gấp gáp như vậy, muốn đi tìm ai?"

Lục Ninh tức giận đến đỏ bừng mặt, lớn tiếng quát: "Buông ta ra!"

Nam nhân ngoan ngoãn thả tay, Lục Ninh xoa xoa cổ tay để lại vết đỏ, cau mày khó chịu.

Người này thoạt nhìn gầy gò, nhưng sức lực lại vô cùng mạnh mẽ.

"Chúng ta vốn không quen biết, là ta xông nhầm, ta xin lỗi. Nhưng ngươi cũng đừng quá trớn, ta dù sao cũng là một nam nhân."

Lục Ninh vừa nói, ánh mắt vừa trừng người kia. Bởi vì cổ tay bị đau, đôi mắt y ánh lên chút mờ mịt, lại mang theo sự tức giận xen lẫn tủi thân.

Nam nhân khẽ cười, lại tiến gần thêm, gương mặt hai người sát đến nỗi hơi thở giao hòa.

Hắn đưa tay nâng cằm Lục Ninh lên, giọng điệu trêu chọc: "Sao, hôn xong rồi muốn phủi tay không nhận?"

Lời nói đầy ý đùa cợt của hắn khiến Lục Ninh không vui, nhưng câu nói tiếp theo của người đàn ông lại làm y sững sờ.

Người kia nhìn biểu cảm thay đổi trên gương mặt Lục Ninh đầy hứng thú, khẽ chạm vào vành tai y, cười hỏi: "Nhớ ra rồi?"

Lục Ninh khẽ gật đầu, nắm lấy bàn tay đang vuốt ve vành tai mình, giọng nói cũng dịu lại: "Ngươi... là bộ dạng này sao?"

Hắn giơ tay nhìn chính mình, đảo mắt nhìn xung quanh, không có gương, nhưng hắn cũng đoán được dáng vẻ hiện tại, liền gật đầu xác nhận.

"Ngươi..."

"Ngươi không biết ta trông như thế nào sao?"

Nam nhân hỏi, Lục Ninh nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt nghi hoặc: "Không biết."

Chưa kịp nói thêm, đôi môi người kia đã áp xuống, chặn lại lời y định thốt.

Nụ hôn nồng nhiệt kéo dài đến mức Lục Ninh cảm thấy hơi khó thở. Y khẽ đẩy nam nhân trước mặt ra, trách nhẹ: "Ngươi trông yếu ớt như vậy, tại sao sức lại lớn đến thế?"

Nam nhân chỉ cười, khẽ vuốt đôi mắt trong veo, đẹp đẽ của y, nơi phản chiếu lại dáng vẻ của hắn. Nhưng hắn không trả lời.

"Đúng rồi, trước đây ta định hỏi ngươi, ngươi... chỉ nói cho ta một chữ "Vân", vậy ta phải gọi ngươi thế nào?"

Hắn suy nghĩ một lát, rồi mỉm cười đáp: "Không thể gọi trực tiếp là phu quân sao?"