Nhưng mặc cho Lục Ninh dùng sức thế nào, cũng không có cách nào đẩy nam nhân kia ra được. May mắn thay, lần này dường như hắn không có ý định làm điều gì quá đáng với y.
Nam nhân khẽ hôn lên cổ tay trắng nõn, mảnh mai của Lục Ninh, sau đó nhanh chóng buông tay.
Lục Ninh mở to đôi mắt đen láy như lưu ly, gương mặt thoáng ửng đỏ. Y hít một hơi thật sâu, cuối cùng không nhịn được mà hỏi ra điều mình vẫn luôn tò mò:
"Ngươi... rốt cuộc là ai?"
Nam nhân nghiêng đầu, tựa như đang suy nghĩ, nhưng vẫn không cho Lục Ninh một câu trả lời rõ ràng.
"Người thường xuyên bế ta về phòng, là ngươi phải không?"
Lục Ninh tiếp tục truy hỏi, dường như quyết tâm phải nhận được đáp án mới thôi.
Nam nhân xoa nhẹ bàn tay của Lục Ninh, động tác khựng lại trong chốc lát, sau đó gật đầu.
Gương mặt Lục Ninh giữ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại dâng lên muôn vàn cảm xúc phức tạp.
Nam nhân kỳ lạ này rốt cuộc là ai?
Vì sao hắn có thể xuất hiện bên cạnh y, lại còn bước vào cả những giấc mơ của y?
Hàng mi của Lục Ninh khẽ rung động, đôi mắt đen như phủ một tầng mờ ảo, ánh nhìn cụp xuống. Trong đầu y bất chợt hiện lên một cái tên:
Mục Vân Đình.
Nhưng y chưa từng nhìn thấy dung mạo của Mục Vân Đình, cũng không biết vóc dáng hắn ra sao. Chỉ nghe vài câu đứt đoạn từ người khác, rằng Mục Vân Đình qua đời vì bệnh khi chưa đến hai mươi tuổi. Hắn gầy yếu, nhưng lại có dung nhan tuấn tú. Đáng tiếc, ngay cả một bức tranh chân dung cũng không để lại.
Đã là một người bệnh nặng, thì dĩ nhiên không thể nào là nam nhân khỏe mạnh đang đứng trước mặt y được. Vậy… còn có thể là ai đây?
Lục Ninh không nghĩ ra. Trước giờ y luôn cho rằng trên đời này làm gì có quỷ thần, tất cả chẳng qua là do những kẻ điên tưởng tượng ra hoặc người ta cố tình giả thần giả quỷ.
Nhưng giờ đây, y không thể nào giải thích nổi những điều mình đang phải đối mặt...
Điều y buộc phải thừa nhận là, dù nam nhân này đã làm với y những chuyện vượt quá khuôn phép, nhưng y lại không cảm thấy ghét bỏ. Có lẽ… là vì y đã bị dồn nén quá lâu. Đã đến lúc y cần một chút tự do cho riêng mình. Cả đời này, y đã quá mức nghe lời, giờ không muốn tiếp tục sống như vậy nữa.
"Ngươi đã làm những chuyện như thế với ta, vậy ngươi có biết… ta đã thành thân rồi không?"
Lục Ninh khẽ kéo lại cổ áo, đôi mày hơi nhướng lên. Ánh mắt y tựa hồ như mang theo tình ý mờ mịt, nhưng lại thốt ra những lời kinh thế hãi tục trước mặt nam nhân kia.
Nam nhân đó chỉ nhìn y chăm chú. Gương mặt hắn vẫn chìm trong bóng tối, không rõ diện mạo, nhưng Lục Ninh lại cảm nhận được ánh mắt vô cùng nghiêm túc của hắn.
"Biết."
Lục Ninh bật cười vì câu trả lời thản nhiên ấy, không nhịn được mà đưa chân đá hắn một cái. Kết quả, bàn chân mềm mại trắng nõn của y lại bị hắn nắm lấy, nâng lên trong tay vuốt ve hồi lâu.
Cảm giác ngưa ngứa khiến Lục Ninh nhíu mày, vội rụt chân về. Lần này, hắn không cưỡng ép giữ lại nữa.
"Ngươi biết ta đã thành thân, mà vẫn, vẫn làm những chuyện như vậy sao?"
Nam nhân dường như không hiểu giữa hai chuyện đó có liên quan gì, suy nghĩ một lát rồi đáp: "Vì sao không thể?"
"Chúng ta đều đã thành thân, vì sao không thể làm những chuyện ấy?"
Lục Ninh lại nghĩ: Ta đã thành thân rồi, ngươi sao còn dám làm như vậy? Phải chăng là vì ngươi biết người ta gả cho đã qua đời?
Nhưng y không tranh cãi thêm, cũng không muốn đào sâu vào những chuyện vô nghĩa này. Đã quyết định tận hưởng quãng thời gian còn lại, thì y sẽ không tự trói buộc mình thêm nữa.
Phát điên sao? Nếu nói thẳng mọi chuyện ra, rồi nam nhân này không còn xuất hiện nữa, chẳng phải y sẽ lại trở về những ngày tháng nhàm chán đến phát cuồng ư?
Thấy Lục Ninh không nói gì thêm, chỉ mím môi không nhìn mình, hắn coi như y đã ngầm thừa nhận. Hôm nay, dường như hắn cũng không định làm điều gì khác, chỉ ngồi bên cạnh y, lặng lẽ không nói lời nào.
Lục Ninh nghiêng đôi mắt đào hoa hơi xếch của mình, liếc hắn một cái. Trầm mặc một lát, cuối cùng y vẫn mở lời:
"Ngươi rốt cuộc là thứ gì? Vì sao vừa có thể xuất hiện trong giấc mơ của ta, lại vừa ở bên cạnh ta?"
Hắn không cảm thấy bị xúc phạm bởi câu hỏi ấy. Sau một hồi trầm ngâm, hắn không trả lời mà lại hỏi ngược lại:
"Ngươi muốn ra ngoài không?"
"Hử? Ra ngoài? Đi đâu?"
Lục Ninh ngẩn người một chút, không hiểu ngay ý hắn. Y nghiêng đầu nhìn hắn, sau đó như bừng tỉnh, bật ra một tiếng "Ồ" rồi nói:
"Ý ngươi là ra khỏi Mục phủ sao?"
Nam nhân gật đầu. Lục Ninh nhìn hắn, bật cười, nụ cười mang theo vẻ bất đắc dĩ và chút cay đắng:
"Không ra được đâu."
"Bên ngoài viện của ta luôn có thị vệ canh gác, không thể ra ngoài được."
Nam nhân dường như có chút không hài lòng. Lục Ninh ngạc nhiên phát hiện, bản thân lại có thể nhìn ra biểu cảm từ khuôn mặt tối đen ấy. Chẳng lẽ, y chính là "thiên mệnh chi nhân" được viết trong các thoại bản?
Nghĩ vậy, Lục Ninh lại thấy buồn cười. Nếu thực sự là "thiên mệnh chi nhân", làm sao có thể bị giam cầm trong chốn nhỏ bé này chứ?
"Tại sao họ lại nhốt ngươi?"
Lục Ninh lắc đầu: "Ta không biết. Dù sao thì ngoài mấy ngày lễ hội... và ngày giỗ của Mục Vân Đình, họ đều không cho ta ra khỏi phủ."
Thấy vẻ mặt khó hiểu của hắn, Lục Ninh chỉ khẽ cười, tỏ ra như không có gì quan trọng.
Thực lòng, y cũng không hiểu vì sao nhạc mẫu, nhạc phụ Mục gia lại không cho mình ra khỏi phủ. Với họ mà nói, vai trò của y chẳng phải đã kết thúc từ lâu rồi sao?
Không đúng. Thực ra, Lục Ninh cũng chẳng rõ tại sao bản thân lại bị Mục gia chọn trúng. Chỉ biết loáng thoáng từ vài câu nói rằng có một thầy bói tính bát tự cho Mục gia, bảo rằng chỉ bát tự của y là phù hợp.
Còn cha nương y khi ấy chỉ bảo rằng, y số tốt, được gả vào Mục gia cũng xem như không vô dụng. Họ dặn dò y qua Mục phủ phải hầu hạ nhạc mẫu, nhạc phụ chu đáo, tốt nhất là mang chút lợi ích gì đó về cho gia đình.
Lục Ninh không kìm được mà bật cười chua chát. Đây chẳng phải làm khó y sao?
Từ sau khi y gả vào Mục gia, trừ những dịp lễ hội ra ngoài và ngày giỗ của Mục Vân Đình, nhạc mẫu, nhạc phụ Mục gia chưa từng dẫn y ra khỏi phủ, cũng chẳng bao giờ đến viện này của y. Ngay cả trong những dịp ra ngoài, số lần y được gặp họ cũng ít đến đáng thương.
Bỗng dưng, Lục Ninh cảm thấy hơi mệt mỏi, đôi mắt khẽ nhắm lại, cả người uể oải. Y nhìn về phía nam nhân đang ngồi bên cạnh, đối phương dường như cũng nhận ra ánh mắt của y, liền quay đầu lại.
Vẫn là một khuôn mặt đen kịt, không thể nhìn rõ.
Một bàn tay lạnh buốt phủ lên trước mắt Lục Ninh, mang đến cảm giác dễ chịu. Y cảm thấy mình càng lúc càng buồn ngủ, đầu gật gù, cuối cùng rơi vào lòng bàn tay rộng lớn ấy. Nam nhân thấy vậy liền thở dài, giọng nói băng lạnh tựa khí hàn len lỏi vào tai Lục Ninh:
"Ngủ đi."
Lời vừa dứt, Lục Ninh liền chìm vào giấc ngủ sâu. Chẳng bao lâu sau, y lập tức mở mắt, phát hiện mình đang ở trong phòng.
Y đưa tay xoa nhẹ đôi mắt vẫn còn chút lạnh giá, cúi đầu trầm ngâm, hàng mi khẽ rung, đổ bóng mờ xuống gò má.
Lúc này, Lục Ninh nhận ra bầu trời bên ngoài có phần âm u, dường như sắp đổ mưa.
Y đứng dậy, thay quần áo chỉnh tề, rồi chống cằm ngồi trước cửa, chẳng biết phải làm gì. Ngày nào cũng như vậy, đều chỉ ngồi thẫn thờ.
Ngồi mãi, từng giọt mưa bắt đầu rơi xuống nhân gian, tí tách rơi trên mái hiên, vang lên những âm thanh trong trẻo.
Tiếng mưa trong vắt tựa như một khúc nhạc, khiến người ta lại muốn chìm vào giấc ngủ.
Lục Ninh tự hỏi, chẳng lẽ cơ thể mình ngày càng tệ hơn, nên mới dễ buồn ngủ đến thế?
Nhưng ngay cả đại phu cũng không thể chẩn ra bệnh, thậm chí chẳng kê nổi một thang thuốc.
Y thở dài, có lẽ là vì mình chẳng sống được bao lâu nữa. Thế cũng tốt, sớm được đầu thai chuyển kiếp, đối với y mà nói, đó lại là điều đáng mừng.
Tiếng mưa rơi tí tách trên mặt đất, như từng gợn sóng nhỏ khuấy động trong lòng Lục Ninh.
Đột nhiên, y thoáng thấy gì đó rơi xuống bờ tường trong sân qua khóe mắt. Lục Ninh ngẩng lên nhìn, nhưng chẳng thấy gì cả.
Y nghi hoặc "Ủa" một tiếng, cầm lấy cây dù bên cửa, bung dù ra rồi bước vào màn mưa.
Vạt áo đơn sắc bị từng hạt mưa quấn lấy, lưu lại những vết tối màu, giống như dấu ấn vô hình mà nam nhân kia để lại trên người Lục Ninh, thoáng chốc liền tan biến.
Ngay chỗ vừa nãy có thứ rơi xuống, mọc đầy những đám cỏ dại xanh mướt. Vì nằm ở góc khuất, Lục Ninh từ lâu đã lười dọn dẹp.
Lúc này, những ngọn cỏ khẽ lay động bởi bước chân của Lục Ninh và từng giọt mưa rơi xuống.
Y bước đến, vạch cỏ ra xem thì phát hiện một con chim với đôi cánh dính máu.
Lục Ninh không nhận ra loài chim này, chỉ thấy từ phần lông phía sau đầu nhỏ xíu đến tận đuôi, nó được bao phủ bởi những sợi lông màu lam, điểm thêm một ít màu xám xen kẽ. Trên đôi mắt hạt đậu của nó là một vệt đen kéo dài, nhìn qua lại khá đáng yêu.
Thế nhưng đôi cánh màu lam và chiếc đuôi cũng màu lam kia lại lấm tấm những vết máu. Đầu nhỏ yếu ớt áp sát trên nền đất bùn lầy. Ghé sát vào, Lục Ninh mới nghe được tiếng chim kêu khe khẽ, yếu ớt vô cùng.
Y vội vã nghiêng dù che cho con chim, nhíu mày nhìn sinh linh thoi thóp trong mưa, có phần lúng túng không biết phải làm gì.
Suy nghĩ một hồi, y đành cẩn thận nhặt con chim lên, đặt trong lòng bàn tay.
Thân hình nó rất nhỏ, thậm chí không thể lấp đầy bàn tay của Lục Ninh.
Y không biết phải chữa trị cho con chim này như thế nào, nhưng dù sao cũng tốt hơn để nó dầm mưa bên ngoài.
Lục Ninh bung dù, bước về phía mái hiên. Y khẽ vẩy những giọt mưa bám trên vạt áo, rồi đặt chiếc dù trở về chỗ cũ.
Con chim lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay của y. Dù vậy, cái bụng nhỏ khẽ phập phồng vẫn báo cho Lục Ninh biết rằng nó còn sống.
Suy nghĩ một lúc, y rót một chút nước nóng từ ấm trên bàn, pha lẫn với nước mưa rồi khuấy nhẹ.
Sau đó, y lấy một chiếc khăn nhỏ, thấm nước ấm, lau sạch vết máu trên người con chim.
Xem ra vết thương không quá nghiêm trọng. Sau khi lau sạch máu, Lục Ninh không thấy vết thương rõ ràng nào. Điều này khiến y thở phào nhẹ nhõm.
Y lại tìm mấy chiếc khăn nhỏ, gấp lại thành một lớp dày, đặt cạnh ấm nước để hơi nóng lan tỏa nhưng không quá nóng.
Lục Ninh chăm chú nhìn bụng nhỏ của con chim phập phồng không đều, trong lòng có chút hồi hộp.
"Nó nhất định phải sống", y thầm nghĩ. "Nếu không sống được, ta lại phải đào hố chôn nó, thật là phiền phức chết đi được."
Ước chừng qua khoảng nửa nén nhang, đôi mắt đen láy như hạt đậu của chú chim nhỏ khẽ mở ra. Nhìn thấy khuôn mặt người phóng đại ngay trước mắt, nó giật mình hoảng hốt, vỗ cánh loạn xạ.
Có lẽ vì động đến vết thương, chú chim nhỏ loạng choạng vài cái, suýt chút nữa thì ngã khỏi mép bàn.
Lục Ninh vội vàng đưa tay đỡ lấy, thấy chú chim lại vỗ cánh thêm vài lần nhưng không thể bay lên, liền đặt nó trở lại bàn.
Chú chim nhỏ dường như rất chán nản vì chuyện này, co đôi chân lại, cả thân hình biến thành một quả cầu lông xù, đầu nhỏ giấu vào đôi cánh, không chịu ló ra.
Lục Ninh nhìn cảnh ấy, không nhịn được bật cười. Y đưa ngón tay khẽ vuốt nhẹ lên đầu chú chim lông xù, dịu dàng trấn an: "Không sao đâu, đợi vết thương lành lại, mi sẽ bay được thôi."
Dường như có thể hiểu được lời Lục Ninh, chú chim nhỏ thò đầu ra, nghiêng nghiêng cái cổ, nhìn y hồi lâu. Sau đó, nó đứng dậy, nhảy từng bước nhỏ đến bên cạnh ngón tay Lục Ninh, hành động rõ ràng đầy ngụ ý.
"Muốn ta bế mi sao?"
Lục Ninh bật cười thành tiếng, mở rộng bàn tay. Chú chim nhỏ quả nhiên rất có linh tính, tự mình nhảy lên lòng bàn tay của y rồi lại cuộn tròn thành một quả cầu.
"Vậy mi ở tạm cùng ta được không? Nhưng phải cẩn thận đấy, nếu có người khác đến thì nhớ trốn đi nhé."
Lục Ninh mang chú chim nhỏ đến bên giường, đặt chồng khăn vải vào góc đầu gối gần gối của mình, rồi đặt chú chim nhỏ lên trên.
"Đây sẽ là nhà mới của mi."
Y lại khẽ vuốt đầu chú chim, sau đó chui vào chăn, nằm xuống nghỉ ngơi.
Một bóng đen đứng sừng sững bên cửa, lặng lẽ nhìn toàn bộ cảnh tượng này.
Lục Ninh vừa sắp xếp xong cho chú chim nhỏ, đột nhiên cảm nhận được một luồng khí lạnh quen thuộc. Y lập tức xoay người, bắt gặp một gương mặt đen sì trước mắt.
Tiếng hét bị chặn lại nơi cổ họng, không phát ra được thành tiếng.
Bởi môi y đã bị một đôi môi mềm lạnh áp chặt.
Ban đầu, Lục Ninh kinh ngạc đến mức cứng đờ cả người, nhưng rồi dần dần thả lỏng, mặc cho nụ hôn dữ dội tựa cuồng phong bão táp kia cuốn lấy mình.
Điều kỳ lạ là, khi hắn hôn y, rõ ràng Lục Ninh cảm nhận được sự tồn tại của đôi môi mềm lạnh ấy, nhưng khi mở mắt ra nhìn, lại chẳng thấy gì cả.
Bên ngoài mưa nhỏ tí tách, nhưng trong phòng lại như có trận bão lớn đang nổi lên.
Khi Lục Ninh cảm thấy bản thân sắp không thở nổi, đôi mắt mờ mịt đến mức chẳng còn nhìn rõ xung quanh, cuối cùng mới được nam nhân ấy buông ra.
Y đưa tay chạm vào đôi môi đau rát, nơi da đã trầy xước, ánh mắt vừa mang vẻ oán giận, vừa phảng phất chút xấu hổ, trừng nam nhân trước mặt, bất mãn lên tiếng: "Ngươi cắn ta làm gì?"
Hắn không đáp, chỉ đưa bàn tay to lớn, rắn chắc, mạnh mẽ áp lên những ngón tay mảnh khảnh đang xoa môi của Lục Ninh.
"Sao hôm nay ngươi lại xuất hiện? Không đợi gặp trong mộng nữa à?"
Nam nhân gật đầu, giọng nói vẫn lạnh lẽo như có băng vụn trong đó: "Ta nhớ ngươi."
Lời nói thẳng thắn ấy khiến Lục Ninh tròn xoe mắt, ngỡ ngàng nhìn hắn, đôi con ngươi đen nhánh tựa gương phản chiếu hình bóng mơ hồ của hắn.
Trong lòng y dấy lên một cảm giác lạ lẫm khó nói, nhưng đâu đó lại thoáng chút đắc ý âm thầm.
Gian thờ bên cạnh vẫn còn đặt bài vị của Mục Vân Đình, trước đây khi trong mộng còn không thấy gì đặc biệt. Nhưng nay nam nhân này lại có thể xuất hiện thực sự, như vậy...
Có phải là y đang ngang nhiên phản bội Mục Vân Đình để lén lút với một nam nhân khác ngay trước mặt hắn?
Một thứ gông xiềng nào đó trong lòng Lục Ninh dường như bị phá vỡ. Đôi mắt y sáng rực, chăm chú nhìn nam nhân trước mặt.