Sau Khi Bị Người Chồng Quỷ Bám Theo

Chương 2: Lại mơ thấy hắn rồi

Nam nhân kỳ lạ này không phải là lần đầu tiên xuất hiện.

Từ khi Lục Ninh bắt đầu mơ thấy những giấc mộng kỳ quái, y thường xuyên cảm giác có một bóng đen theo sát bên mình.

Ban đầu, y nghĩ có lẽ là người hầu của viện nào đó, nhưng tìm kiếm hồi lâu cũng không thấy bóng dáng ai.

Y lại lo lắng có kẻ trộm trà trộn vào, nhưng nghĩ đến quy mô và quy củ của Mục phủ, liền lắc đầu, cảm thấy chuyện đó cũng không thể nào xảy ra.

Càng kỳ quái hơn là có vài lần, vì cơ thể suy nhược, y ngủ thϊếp đi ở nơi khác, nhưng khi tỉnh lại thì đã được ôm về đặt trên giường trong phòng.

Ban đầu, y chỉ nghĩ rằng mình ngủ say, mơ mơ màng màng tự về phòng, nhưng về sau lại cảm thấy có gì đó không ổn.

Từ nhỏ y vốn không có tật mộng du, chẳng lẽ bản thân có nằm trên giường hay không lại không biết?

Y lại đoán có lẽ là người hầu, nhưng trong tiểu viện này của y, ngoài chuyện ba bữa có người mang cơm đến và trước sau giao mùa có người đem vải đến chọn quần áo, thì những lúc khác y đều chỉ ở một mình.

Hơn nữa, tuy rằng y không được xem là cường tráng, nhưng trong đám nam tử bình thường cũng được coi là cao lớn. Mấy người hầu trong Mục phủ đều là bọn trẻ hơn mười tuổi, làm sao có thể bế nổi y?

Nghĩ đi nghĩ lại, y liền nhớ đến nam nhân kỳ lạ từng xuất hiện trong mộng và đã làm những chuyện không tốt với mình.

Nhưng điều này lại khiến y thắc mắc: người trong mộng sao có thể đến bên mình? Chẳng lẽ... nam nhân đó không chỉ là hư ảnh trong trí tưởng tượng của y?

Vì vậy, y nghĩ ra một cách để thử nghiệm.

Ngay khi nhắm mắt lại, y liền đợi, mãi cho đến khi cảm nhận được làn gió lạnh lướt qua.

Làn gió lướt qua đỉnh đầu, vén nhẹ mái tóc, cuối cùng dừng lại trên bờ vai y.

Y chỉ cảm thấy bị một cơ thể lạnh như băng ôm lấy, Lục Ninh cố gắng hít thở đều đặn, giả vờ như mình vẫn đang ngủ say.

Y cảm nhận được thân mình bị lay chuyển, từng nhịp từng nhịp, biên độ không lớn. Nếu thật sự ngủ say, y chắc chắn sẽ không nhận ra điều này.

Người đang ôm y rời khỏi phòng, đi vòng qua khúc ngoặt, bước vào một gian phòng tràn ngập hương vị quen thuộc.

Đó chính là phòng ngủ của y.

Thân hình mềm mại được đặt xuống giường, trời đã hơi lạnh, người đó còn chu đáo đắp cho y một tấm chăn mỏng.

Lúc này, Lục Ninh nghe thấy tiếng "kẹt" vang lên, hẳn là hai cánh cửa sổ vừa bị đóng lại.

Nhưng rõ ràng y vẫn cảm nhận được người kia đang đứng bên giường mình.

Chẳng lẽ… còn có một người thứ hai?

Không, không có người thứ hai. Lục Ninh cảm thấy cảm nhận của mình không sai, từ đầu đến cuối chỉ có một người.

Chờ đến khi hơi lạnh xung quanh biến mất, y mới mở mắt ra, nhìn về phía cửa sổ đã đóng chặt.

Ngồi dậy trên giường, y cầm lấy cây trâm mà người đàn ông kia tháo xuống đặt trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, tùy ý búi lại tóc thành một búi lỏng.

Bước tới bên cửa sổ, Lục Ninh đưa tay chạm vào khung cửa, định mở nó ra, nhưng đột nhiên khựng lại, rồi rụt tay về.

Khung cửa sổ vẫn còn hơi lạnh, giống như nhiệt độ từ cơ thể của người bí ẩn kia.

Do dự hồi lâu, Lục Ninh vẫn thu tay lại, không đẩy cửa sổ ra nữa.

Dù sao cũng đã vào thu, gió thổi vào thêm lạnh lẽo.

Người này thật kỳ lạ.

Lục Ninh nhớ lại hồi lâu, chắc chắn người kia cao hơn y, còn rắn chắc hơn y, mới có thể bế nổi y. Trong Mục phủ có ai như vậy sao?

Y không biết.

Kể từ khi bị "gả" vào Mục phủ, nơi y lui tới nhiều nhất chính là tiểu viện này.

Ngoài những dịp lễ quan trọng hàng năm và ngày giỗ của Mục Vân Đình, "nhạc phụ", "nhạc mẫu" trên danh nghĩa của y chưa bao giờ cho phép y ra ngoài một mình.

Dù là những lần hiếm hoi được đi ra ngoài cùng họ, bên cạnh y cũng luôn có tầng tầng lớp lớp người theo sát, như thể sợ y sẽ bỏ trốn vậy.

Lục Ninh thật ra cũng không hiểu. Y chỉ là bị ép "gả" cho đại công tử của Mục gia, đây cũng là kết quả của việc thương nghị giữa hai gia tộc.

Phù hợp với bát tự mà vị thầy bói kia tính ra, cả quận Trường Khang to lớn cũng không tìm được người thứ hai.

Dưới thế tấn công "vàng bạc" của Mục gia, phụ mẫu của Lục Ninh cuối cùng cũng "lệ rơi đầy mặt", "không nỡ rời xa" mà giao nhi tử út thân thể yếu ớt của mình cho đối phương, còn nhiều lần căn dặn trước mặt mọi người, làm ra vẻ như những bậc phụ mẫu mẫu mực.

Toàn bộ quá trình ấy, Lục Ninh chỉ lặng lẽ trốn phía sau nhìn, nhìn đôi nam nữ kia diễn trò, cũng nhìn thấy khoé miệng họ nở nụ cười đắc ý khi nhận được vàng bạc.

Mặc dù y không hiểu Mục phủ đang toan tính điều gì, tại sao lại chọn y, nhưng những ngày tháng "gả" vào Mục phủ thực sự tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của y.

Mục gia có hai nhi tử. Đại công tử Mục Vân Đình đã mất vì bệnh nhiều năm trước, còn nhị công tử lớn lên thì theo cha nương đi lo chuyện kinh doanh bên ngoài.

Người mà y "gả" cho, chính là đại công tử đã qua đời, Mục Vân Đình.

Mà kể từ khi y gả vào đây, ngoại trừ việc ít gặp "nhạc mẫu", "nhạc phụ", những thứ khác đều được chăm lo chu đáo.

Mỗi khi trời trở lạnh hay giao mùa, những tấm vải mới nhất sẽ được mang đến cho y, đo người để may quần áo.

Ba bữa ăn mỗi ngày đều đầy đủ, phong phú và dinh dưỡng, chỉ có điều, người hầu mang cơm đến lại không nói chuyện với y, lúc nào cũng cúi đầu, đưa cơm xong thì đứng nhìn y ăn, đợi y ăn xong lại lặng lẽ dọn dẹp.

Ban đầu, y còn sợ hãi, chỉ dám dè dặt mà ăn, ăn xong thì lí nhí nói lời cảm ơn.

Lâu dần, y mạnh dạn hơn, bắt đầu hỏi hắn vài câu, nhưng chưa bao giờ nhận được câu trả lời.

Về sau, Lục Ninh cảm thấy không còn thú vị, cơm mang đến thì ăn, ăn xong quăng đũa rồi chạy đi làm việc của mình.

Y cũng không hiểu vì sao cha nương Mục Vân Đình giữ y lại.

Không hiểu thì cũng chẳng buồn nghĩ thêm, Lục Ninh vốn không phải kiểu người hay thích tự làm khó bản thân.

Lại ngồi xuống bàn, Lục Ninh buồn chán lật mấy trang sách, nhìn qua rồi lại ném ra phía trước.

Chán thật, ở Lục gia y luôn bị ép phải đọc sách mỗi ngày, đọc xong sách thì học đàn, học xong đàn lại học vẽ, chỉ đến buổi tối trước khi đi ngủ mới có chút thời gian thuộc về mình.

Vào Mục phủ, mọi chuyện lại hoàn toàn ngược lại. Thời gian của y thì thừa thãi, nhưng lại không được ra ngoài, thậm chí y còn bắt đầu thấy nhớ những ngày tháng bị ép học kia.

Đúng là đầu óc có vấn đề rồi.

Lục Ninh thầm rủa một tiếng, rồi kéo một tờ giấy qua, tự mình mài chút mực, bắt đầu vẽ lên giấy.

Nét bút vừa mềm mại lại vừa sắc bén, y nhớ lại dáng vẻ của nam nhân trong mơ và người vừa ôm mình, từng chút từng chút một hiện lên trên bức tranh.

Nam nhân này có dáng người cao lớn, thích mặc y phục đen, mái tóc dài, bàn tay rộng và dày, tấm lưng cũng rộng rãi, ôm y dễ dàng, chứng tỏ cơ thể hắn chắc chắn rất khỏe mạnh.

Một nam nhân cao lớn, đậm chất thủy mặc dần thành hình trên tờ giấy trắng, chỉ có khuôn mặt là trống rỗng.

Lục Ninh chau mày, suy nghĩ hồi lâu nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ.

Bất kể là trong mơ hay vừa rồi, y đều không biết ngũ quan của người này trông như thế nào.

Bản năng mách bảo Lục Ninh rằng, hai người đó chắc chắn là cùng một người.

Nhưng y không hiểu, tại sao nam nhân này vừa có thể xuất hiện bên cạnh mình, lại vừa xuất hiện trong giấc mơ? Chẳng lẽ... là hồn ma như trong truyền thuyết?

Không không không, những hồn ma trong sách truyện đều hung hãn, dữ tợn, giữ nguyên dáng vẻ đáng sợ lúc trước khi chết. Nhưng nam nhân này rõ ràng... rõ ràng rất phong thần tuấn lãng...

Lục Ninh cũng không hiểu tại sao, ngay cả mặt mũi của người này còn chưa thấy, làm sao y lại cảm thấy hắn tuấn tú. Chỉ là nghĩ, dáng người đẹp như vậy, nếu không có khuôn mặt đẹp, thì quả là quá đáng tiếc.

Nhìn ra ngoài trời, đã gần trưa, người hầu mang cơm chắc là sắp đến.

Lục Ninh chỉnh lại y phục, ra ngoài tưới nước cho hàng cây hoa trước sân.

May mà dù nhạc mẫu, nhạc phụ ở Mục gia không cho y ra ngoài, nhưng vẫn cho phép y nuôi trồng ít hoa cỏ. Vì thế, y nhờ người mang về một ít hạt giống, tự mình trồng từng chút một.

Ngày qua ngày, năm này qua năm khác.

Ba chậu hoa ban đầu, giờ đã thành mười ba chậu.

Chúng được xếp ngay ngắn bên ngoài cửa, sát tường, vị trí rất lý tưởng, từ lúc mặt trời mọc đến khi lặn đều được ánh nắng chiếu vào.

Những bông hoa trong chậu, từ những mầm non xanh mướt, giờ đã lớn lên thành những đoá hoa nhỏ rung rinh, mềm mại, khiến người ta thương yêu.

Lục Ninh rất thích sơn trà, vì vậy y đã xin nhiều hạt giống sơn trà hơn.

Từ đầu đến cuối, những bông sơn trà với đủ sắc màu đua nhau nở rộ.

Từng lớp cánh hoa xếp chồng đều đặn, tạo thành một vòng tròn hoàn hảo. Lục Ninh khẽ chạm tay lên một đóa hoa, cánh hoa nhẹ run lên, càng làm bông hoa thêm phần duyên dáng.

Trong chậu hoa lớn cuối cùng, y trồng vài cây sen. Bây giờ trời vào thu, tiết trời se lạnh, những bông sen cũng dần tàn lụi, chỉ còn lại vài cánh hoa nhọn hoắt mang chút sắc hồng nhạt.

Đầy sức sống, giống như Lục Ninh đang tắm mình dưới ánh nắng mặt trời, nhưng cũng giống như bị giam cầm trong chiếc chậu hoa nhỏ này.

Đó là hoa, cũng là chính Lục Ninh.

Nhưng bản thân Lục Ninh không hề nhận ra điều đó, chỉ vui vẻ tưới nước, nhìn hoa ngày càng đẹp đẽ, tâm trạng y cũng tốt lên không ít.

Tiếng "két" khe khẽ vang lên, cánh cửa lớn sau lưng Lục Ninh bị đẩy mở. Y quay đầu lại nhìn, quả nhiên là người hầu mang cơm đến.

Người kia vẫn im lặng như thường, bày thức ăn lên bàn rồi đứng cúi đầu chờ đợi.

Lục Ninh không mấy để tâm, đặt bình tưới xuống, ngồi vào ghế đá trong sân, vui vẻ thưởng thức bữa trưa.

Phải nói rằng, tay nghề của đầu bếp ở Mục phủ thực sự rất tốt.

Y múc một muỗng cháo nhỏ nấu cùng thịt cua, kết hợp với cơm trắng cho vào miệng.

Thịt cua tươi ngon, mềm mịn, cháo vàng óng đặc sánh, hòa quyện vào nhau, thơm ngon đến khó cưỡng.

Món đậu đũa xào thanh đạm, nhưng nguyên liệu tươi mới khiến nó giòn ngọt và mọng nước.

Cà tím được thái nhỏ, xào cùng thịt gà rồi rưới thêm nước sốt đặc biệt, mỗi lần múc lên đều kéo theo những sợi nước sốt trong suốt, óng ánh.

Vì chỉ có một mình Lục Ninh dùng bữa, nên đầu bếp cũng chỉ chuẩn bị ba món mặn và một món canh, kèm theo ba phần điểm tâm ngọt.

Phần ăn không quá nhiều, vừa đủ để y ăn hết sạch chén cơm.

Tiểu tư dọn bát đĩa mặn đi, còn đĩa đựng điểm tâm thì để lại trong sân.

Lục Ninh biết rằng, đến tối khi mang cơm đến, họ sẽ thu dọn chén đĩa này.

Phần điểm tâm cũng không nhiều, vừa đủ để y ăn đến khi cảm thấy ngấy.

Ăn xong hai miếng bánh bột gạo, y uống hết một bát canh lê mùa thu nhỏ, rồi xoa cái bụng căng tròn, hài lòng chạy về phòng nằm lên giường.

Đến giờ ngủ trưa rồi.

Trước đây, Lục Ninh rất thích ngủ trưa, bởi chỉ có lúc ngủ trưa, y mới có thời gian để thả lỏng cơ thể.

Nhưng từ khi đến Mục phủ, vì chán nản không có việc gì làm, y thường chỉ biết ngủ để gϊếŧ thời gian. Ngủ quá nhiều khiến y dần sợ giấc ngủ.

Thường xuyên thao thức đến nửa đêm không thể ngủ được, trằn trọc mãi, tâm trí bất an.

Lục Ninh nằm trên giường thở dài một hơi, cảm thán rằng từ khi đến Mục gia, tính tình của y dường như ngày càng trở nên yếu đuối hơn.

Bên ngoài vẫn còn lác đác vài tiếng chim hót, gió nhẹ thổi qua tán lá tạo ra âm thanh xào xạc, cộng với cảm giác no bụng sau bữa trưa, khiến cơ thể y hoàn toàn thoải mái.

Nửa tỉnh nửa mơ, Lục Ninh mơ hồ lại thấy nam nhân đó.

Lần này, hắn không cố tình che giấu thân hình của mình, mà hoàn toàn hiện rõ trước mắt Lục Ninh. Chỉ là gương mặt kia, vẫn mơ hồ không thể nhìn rõ.

Lục Ninh mơ màng suy nghĩ, vóc dáng nam nhân này, có lẽ còn vạm vỡ hơn cả trong bức tranh y đã vẽ.

Hắn cao hơn một chút, vai rộng hơn, ngực… ngực cũng lớn hơn, eo lại nhỏ hơn, nhưng nhìn vào càng thêm phần mạnh mẽ, rắn rỏi.

Làn da dường như sẫm màu hơn y một chút, nhưng vẫn có vẻ trắng trẻo. Cơ bắp cuồn cuộn, từng đường nét rõ ràng, chỉ cần nhìn thôi cũng biết sức mạnh ẩn chứa bên trong.

Mơ mơ màng màng, Lục Ninh cũng không hiểu sao bản thân lại có thể nhìn rõ vóc dáng của người kia đến vậy, chỉ là theo bản năng đem so sánh với bức tranh mình đã vẽ.

Bỗng nhiên, nam nhân cất tiếng nói, âm giọng lạnh lẽo như băng giá giữa mùa đông, khiến Lục Ninh giật mình tỉnh giấc.

"Đã nhìn rõ chưa?"

"Hả?"

Lục Ninh mở bừng mắt, xung quanh lại là cảnh tối tăm quen thuộc.

"Ta hỏi ngươi, đã nhìn rõ chưa?"

"Rõ... rõ rồi..."

Lục Ninh đầy bối rối, ánh mắt ngây thơ ngước nhìn nam nhân phía đối diện không xa. Nhìn rõ cái gì? Vóc dáng của hắn sao?

Ngay giây tiếp theo, Lục Ninh thấy nam nhân ấy từ từ tiến lại gần, nhưng càng đi đến gần y, từng món y phục lần lượt hiện ra trên người hắn như thể từ hư không.

Y phục đen bao bọc lấy thân hình cường tráng, cổ áo cài kín mít, hoàn toàn không giống dáng vẻ của kẻ từng làm những việc đó với y.

Tay áo được bó gọn gàng, rủ xuống hai bên một cách chỉnh tề. Trên eo là một chiếc thắt lưng màu xanh đen, sắc độ hơi khác với bộ y phục đen nhưng không quá rõ ràng.

Chiếc thắt lưng ôm lấy vòng eo nhỏ gọn mà Lục Ninh vừa nhìn thấy ban nãy, mặc dù giờ đã bị che khuất, nhưng trong đầu y, dường như mọi số đo đều đã in sâu vào ký ức.

"Ngươi..."

Lục Ninh vừa thốt ra một chữ, âm cuối đã bị nghẹn lại nơi cổ họng, không thể phát ra thành lời. Những gì định nói tiếp đều hóa thành tiếng ú ớ không trọn vẹn.

Đôi mắt y mở to kinh ngạc, ngây dại nhìn nam nhân ấy bất ngờ phóng đại trong tầm mắt, gần đến mức khiến y không kịp phản ứng.