Lục Ninh lại lần nữa mơ thấy nam nhân kỳ lạ mặc hắc y ấy.
Trong mộng, y bị một đôi xiềng xích vô hình khóa chặt lấy vòng eo mảnh mai mềm mại, hoàn toàn không có sức phản kháng trước sự áp sát của bóng đen. Luồng hơi thở lạnh lẽo phả lên má y, Lục Ninh cố gắng muốn nhìn rõ khuôn mặt của hắn, nhưng trước mắt chỉ toàn là một màu đen kịt.
Cơ thể y như rơi vào hầm băng, nhưng phần da thịt chạm phải lại nóng rẫy như thiêu như đốt. Lục Ninh cảm giác bản thân tựa như một món đồ sứ trắng, bị lửa thiêu rồi lại bị ngâm trong nước lạnh, luân phiên giữa nóng và lạnh, khiến toàn thân y như vừa bị vớt lên, tê dại run rẩy.
Lớp áo mỏng bị vén lên, từng luồng khí lạnh lẽo len lỏi vào da thịt, kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến y nổi da gà. Lục Ninh co người, chiếc cổ thon trắng mịn rụt lại, biểu lộ sự khó chịu.
Đôi xiềng xích băng giá vô hình trượt từ cổ Lục Ninh xuống thấp hơn, nơi chúng đi qua để lại những đóa sen đỏ rực. Cảm giác ngột ngạt dần chiếm lấy y, khiến y không kiềm chế nổi tiếng thở gấp, sự giày vò cứ thế nhấn chìm y.
Nhưng bóng đen dường như vô cùng hài lòng với điều đó. Một chiếc xiềng lạnh lẽo khác mạnh mẽ tiến thẳng vào nơi yếu ớt nhất của y, không cho phép bất kỳ sự cự tuyệt nào.
Đồng tử của Lục Ninh lập tức mở lớn, đôi tay đôi chân ra sức giãy giụa muốn thoát khỏi, nhưng hoàn toàn vô dụng. Rõ ràng trên cơ thể chẳng có xiềng xích nào thực sự tồn tại, vậy mà y lại chẳng thể nhấc lên nổi.
Chiếc cổ trắng ngần ngửa lên, nửa như bị ép buộc, nửa như tự nguyện, đón nhận trọn vẹn cơn "yêu thương" mãnh liệt đang ập tới.
Lục Ninh phó mặc bản thân cho những hành động của bóng đen. Ý thức của y dần trở nên mơ hồ, cổ tay buông thõng xuống bên cạnh, rồi lại bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà siết chặt thành nắm đấm. Nhưng sự kháng cự yếu ớt này chỉ càng khiến bóng đen thêm phần thích thú.
Bóng đen càng lúc càng gấp gáp, Lục Ninh cảm thấy bản thân giống như một hòn đá bị nắm trong tay, bị ném lên cao rồi lại bị đập mạnh xuống.
Người kia, trắng ngần như sứ, dưới sự khống chế của hắn bộc lộ vẻ mong manh, dường như chỉ cần một khắc sau sẽ vỡ tan thành từng mảnh, khiến nam nhân ấy thoáng sinh lòng thương tiếc.
Dần dần, Lục Ninh cảm thấy đầu óc mơ màng, y muốn buông thả ý thức để ngủ quên đi, nhưng lại không khỏi sợ hãi nam nhân trên thân mình.
Dường như nam nhân đó nhận ra nỗi sợ hãi của Lục Ninh, hắn khẽ thở dài, bàn tay lạnh như băng đặt lên đôi mắt y. Giữa dư vị còn chưa tan hết, Lục Ninh bất ngờ bị tiếp xúc như vậy, không những không cảm thấy lạnh lẽo mà ngược lại còn rất dễ chịu.
Lục Ninh mơ hồ nghe thấy hắn nói gì đó bên tai, nhưng lại không thể phân biệt rõ. Trong vòng tay rõ ràng là lạnh buốt ấy, nhưng lại khiến y cảm nhận được sự ấm áp lạ thường, cuối cùng y chìm vào giấc ngủ sâu.
......
Thật đúng là muốn lấy mạng người ta mà.
Lục Ninh xoa xoa huyệt thái dương có chút đau, cau mày. Từ khi bị cha mẹ "bán" vào Mục phủ, đã lâu y không có một giấc ngủ yên ổn. Khó khăn lắm mới ngủ được một lần, vậy mà lại mơ một giấc mộng kỳ quái, càng kỳ quái hơn là, trong giấc mơ ấy lại xuất hiện một nam nhân.
Ban đầu, người đó chỉ lặng lẽ đi theo y, như một cơn ác mộng, không nói lời nào. Nhưng Lục Ninh lại cảm nhận được ánh mắt đối phương đang chăm chú quan sát mình.
Thời gian lâu dần, Lục Ninh cũng không còn bận tâm nữa. Hễ mơ thấy người đó, y lại coi đối phương như một thùng rác im lặng, dùng để xả hết cảm xúc, từ oán giận với Lục gia cho đến bất mãn với Mục phủ.
Có lần, sau khi trút hết những bất bình về hôn sự vô lý của mình, y thở dài: "Không biết Mục Vân Đình trông ra sao, nhưng nhìn cha nương của hắn chắc cũng không phải hạng kém sắc. Đáng tiếc, tuổi trẻ tài cao mà yểu mệnh."
Thân hình nam nhân áo đen vốn bất động chợt khẽ cử động, đây là lần đầu tiên Lục Ninh nghe thấy người này lên tiếng.
"Ngươi rất hứng thú với hắn sao?"
Giọng nói của hắn dường như cũng mang theo hơi lạnh, nhưng lại rất êm tai, tựa như những tảng băng trong trẻo đóng trên xà nhà vào mùa đông.
"Hửm? Ngươi biết nói à?"
Lục Ninh bất ngờ nhìn hắn, nhưng vẫn chỉ là một màn sương mù dày đặc, không thể thấy rõ diện mạo. Nghĩ lại cũng phải thôi, nghe nói trong giấc mơ không thể nhìn thấy mặt người khác.
"Không phải hứng thú, chỉ là đã gả vào đây rồi thì cũng tò mò một chút. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn không có ở đây cũng tốt. Hai nam nhân thành thân với nhau thì còn ra thể thống gì? Chỉ có phụ mẫu hai nhà đầu óc không bình thường mới làm ra chuyện hoang đường như thế."
Nam nhân trầm mặc hồi lâu, giọng nói tựa băng tuyết lại vang lên.
"Hai nam nhân, cũng có thể."
"?"
Lục Ninh nhìn hắn đầy kinh hãi, không tin nổi những lời mình vừa nghe: "Làm gì có chuyện hai nam nhân thành thân với nhau? Ngươi nói như vậy, hai nam nhân nằm chung giường bàn chuyện đó cũng không được."
"..."
Nam nhân dường như bị lời này của y làm cho nghẹn, im lặng một lúc lâu không nói gì.
"Hai nam nhân... thực ra cũng có thể làm được."
"???"
Lục Ninh càng thêm kinh hãi, vội vàng dịch sang một bên.
Thấy động tác của y, nam nhân dường như có chút không hài lòng. Có vẻ suy nghĩ hồi lâu, Lục Ninh thấy đối phương không có hành động gì khác liền cẩn thận lên tiếng: "Ngươi..."
Lời còn chưa dứt, Lục Ninh bỗng cảm thấy toàn thân mình không thể nhúc nhích, trong lòng tràn ngập hoang mang.
"Hai nam nhân thực sự có thể làm được."
Nam nhân vừa nói vừa tiến lại gần, bóng dáng hắn chiếm trọn đôi mắt đen láy của Lục Ninh. Y muốn lùi lại nhưng thân thể lại hoàn toàn không cử động được.
Sau đó là một hồi dao động. Lục Ninh nửa khép hờ đôi mắt, môi khẽ hé mở, cổ ngẩng cao như một cành đào mảnh mai, chỉ cần bẻ nhẹ là gãy, chỉ biết bị động tiếp nhận cơn gió thoảng mưa bay từ nam nhân ấy mang đến.
Rất dịu dàng, nhưng đối với Lục Ninh, lại là nỗi sợ hãi tột cùng.
"Ngươi..."
Lục Ninh cảm nhận tiếng rên nghẹn ngào từ cổ họng mình bật ra, nhưng nam nhân chỉ chăm chú hành động, ngẩng đầu lên, chậm rãi nói: "Hai nam nhân, thực sự có thể."
"..."
"Ta biết là được! Ngươi mau thả ta ra..."
Lục Ninh vừa xấu hổ vừa tức giận, đây rốt cuộc là giấc mộng quái quỷ gì vậy!
Nam nhân có vẻ hơi tiếc nuối, nhưng vẫn ngoan ngoãn giải trừ sự giam cầm trên người Lục Ninh.
Vừa được thả, Lục Ninh liền ngồi phịch xuống đất, đôi mắt long lanh trừng lên đầy giận dữ nhìn người trước mặt. Y định mở miệng mắng, nhưng lại thấy nam nhân khẽ ngẩng đầu, mơ hồ không rõ ngũ quan, sau đó cúi xuống, nhẹ giọng nói bên tai: "Ta phải đi rồi."
Nói xong, thân ảnh nam nhân hóa thành một làn khói đen biến mất, chỉ để lại Lục Ninh ngồi ngơ ngác tại chỗ.
Giật mình tỉnh khỏi hồi tưởng, Lục Ninh đưa tay che hai gò má đang ửng đỏ, tức giận với phản ứng thành thật của chính bản thân mình.
Thật kỳ lạ, giấc mộng kỳ lạ, người đàn ông kỳ lạ.
Y tỉnh lại từ trong mộng, nhưng thấy trên người mình không có gì bất thường, mọi thứ đều rất bình thường, chứng tỏ những điều kia chỉ là mộng.
Nhưng... quá chân thực.
Lục Ninh có chút nghi ngờ bản thân, chẳng lẽ mình đã cô quạnh đến mức độ này rồi sao? Nam nhân đó... Thực ra, Lục Ninh chưa từng tiếp xúc với nữ tử, cũng không có hình mẫu yêu thích nào, nhưng nam nhân áo đen kỳ lạ kia, từ dáng người đến giọng nói, đều rất hợp ý y.
Không phải chứ, chẳng lẽ nhiều năm qua không thích nữ tử là vì mình thích nam nhân?
Ý nghĩ này khiến Lục Ninh rùng mình. Hai nam nhân...!
Y thở dài, đứng dậy mặc quần áo, lại bắt đầu một ngày mới với những công việc nhàm chán.
Y quỳ trong một căn phòng nhỏ bên cạnh phòng ngủ của mình. Căn phòng u tối, chỉ có một chiếc bàn nhỏ ở giữa, trên bàn đặt một tấm bài vị. Trước bài vị là một lư hương nhỏ, bên trong cắm những cây hương đang cháy dở, phần đáy đã lộ ra sắc đỏ sậm.
Lục Ninh tiến tới, rút những cây hương đã cháy gần hết ra, lại lấy hai cây hương mới từ chiếc hộp gỗ bên cạnh, đặt vào chỗ cũ rồi châm lửa.
Sau khi chỉnh lại lư hương xong, y quét dọn lớp tro rơi xung quanh, ngồi xếp bằng trước bài vị, khẽ lẩm bẩm.
"Ta nói này, đã bái đường rồi thì đừng chỉ phù hộ cha nương ngươi, cũng phải phù hộ ta nữa chứ. Mấy ngày nay toàn mơ thấy những giấc mộng quái dị, thật là..."
Suy nghĩ một lúc, Lục Ninh cảm thấy có lẽ không nên nói những lời này trước mặt hắn, dù sao thì người này vẫn là phu quân của mình, nói ra thế này, tự nhiên có cảm giác như đang phản bội hắn.
"Khụ khụ, thôi, cũng chẳng thể trông mong gì từ ngươi."
Lục Ninh nhẹ nhàng lau đi lớp bụi mỏng không dễ nhận thấy trên bài vị, nở một nụ cười, trong đó có chút bất đắc dĩ.
"Nhưng vẫn phải cảm ơn ngươi, ít nhất ở nhà ngươi, ta có thể ăn no mặc ấm, không phải bị ép học những thứ vô vị như cầm, kỳ, thi, họa, cũng không phải lẩn quẩn trong đám công tử nhà giàu béo tốt đó."
"Nhưng mà, ta cũng đã dâng không ít hương đèn, đốt không ít tiền giấy cho ngươi, nếu có chút lương tâm thì đừng để cha nương ngươi suốt ngày nhốt ta trong nhà, thỉnh thoảng ta cũng muốn ra ngoài đi dạo một chút mà."
Lục Ninh lảm nhảm từ Lục gia đến Mục phủ, không biết bản thân rốt cuộc muốn nói gì, chỉ là đều mang chút oán giận.
Oán giận vì từ khi sinh ra đã không thể quyết định cuộc đời mình, oán giận Lục gia không yêu mình nhưng lại khiến mình ra đời, oán giận đám công tử nhà quyền quý nhìn mình như kẻ hèn mọn nhưng lại vì áp lực từ trưởng bối mà phải nín nhịn giao tiếp với mình, rồi lại oán giận phụ mẫu vì chút lợi lộc mà ép mình kết thân với một người đã khuất.
Cuối cùng lại mắng một câu Mục phủ vì chút lợi ích mà đồng ý để mình thành thân với trưởng tử đã qua đời.
Giờ thì hay rồi, hai bên gia đình làm ăn phát đạt, còn mình thì bị giam cầm ở cái nơi này không thể thoát ra.
Nói mãi rồi Lục Ninh cũng cảm thấy mệt mỏi, đêm qua người đàn ông đó làm quá, dù chỉ là trong giấc mơ, nhưng y vẫn cảm thấy cơ thể mệt mỏi, không biết từ khi nào đã tựa vào bàn thờ ngủ thϊếp đi, tóc bị một làn gió thổi lên, bay qua hương đèn, rồi lại rơi xuống bài vị khắc ba chữ "Mục Vân Đình".
Cửa phòng bị gió thổi kêu kẽo kẹt, trời đã vào thu, thời tiết cũng dần mát mẻ.
Một bóng đen đột nhiên xuất hiện bên cạnh Lục Ninh đang ngủ say, hắn nhìn bài vị trên bàn, cười lạnh một tiếng, rồi cúi xuống nhẹ nhàng gỡ sợi tóc vướng vào hương đèn.
Lục Ninh quá nhẹ, dù không phải là người thấp, nhưng y vẫn rất nhẹ, một tay cũng có thể ôm được, lưng của Lục Ninh tựa vào cánh tay của nam nhân ấy, hắn cúi đầu nhìn Lục Ninh trong tay.
Vì ôm bằng hai tay, phần thân trên của Lục Ninh hơi co lại, cổ áo hơi mở ra, lộ ra chiếc xương quai xanh gầy guộc.
Nam nhân ôm lấy y, bước chân ra ngoài, cửa phòng vốn đã khép hờ nhưng tự nhiên lại mở ra, hắn không liếc nhìn, ôm Lục Ninh vào phòng bên cạnh, nhẹ nhàng đặt y xuống giường, hai cửa sổ phía sau vốn được Lục Ninh mở để thông gió giờ cũng tự động đóng lại.
Hắn ngồi bên mép giường, ánh mắt dịu dàng ngắm nhìn gương mặt an tĩnh của Lục Ninh khi say ngủ. Một sợi tơ đỏ mảnh khảnh quấn quanh ngón áp út của hắn khẽ đung đưa, lúc ẩn lúc hiện. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy đầu kia của sợi tơ đỏ nối với Lục Ninh đang nằm trên giường.
Hồng tuyến kết nối nhân duyên, nhưng lần này lại vô tình kéo hai người thuộc hai thế giới khác xích lại gần nhau.
Có lẽ vì sự dẫn dắt của hồng tuyến, hoặc cũng có thể là lý do nào khác, mà Mục Vân Đình dần sinh ra những cảm xúc mãnh liệt dành cho Lục Ninh.
Hắn được sinh ra từ đất trời, trường tồn cùng thiên địa. Dẫu trải qua bao biến động của hàng ngàn vạn năm, cũng hiếm khi nào hắn nảy sinh loại tình cảm này.
Cho nên...
Hắn nhìn ngón áp út đeo chiếc nhẫn ngọc bích, sắc đỏ của sợi hồng tuyến nằm cạnh chiếc nhẫn càng thêm nổi bật, tựa như hắn và Lục Ninh đang sát bên nhau.
Hai người thuộc hai thế giới khác biệt, cớ sao lại bị ràng buộc cùng nhau?
Nghĩ đến đây, Mục Vân Đình đứng dậy, cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Lục Ninh đang chìm trong mộng đẹp, rồi hóa thành một làn khói đen tan biến vào hư không.
Nhưng Lục Ninh, người đáng lẽ phải đang say giấc nồng trên giường, lại đột ngột mở đôi mắt đen láy. Y nhíu mày nhìn về phía làn khói đen vừa biến mất, trầm ngâm rất lâu.