Lục Ninh ngửa cổ, bị động tiếp nhận sự âu yếm đầy nóng bỏng của đối phương.
"Vân ca... ca... chúng ta quay về có được không?"
Lục Ninh dụi đầu vào hõm cổ của hắn, khổ sở cầu xin.
Nam nhân khẽ vuốt ve dái tai của y, ngón tay liên tục mân mê xoa nắn, khiến nơi đó đỏ ửng như nhỏ máu. Nhưng lời khẩn cầu của Lục Ninh lại bị phớt lờ. Hắn bế bổng y lên một cách dễ dàng.
Do tư thế bị hạn chế, Lục Ninh không tìm được điểm tựa, chỉ có thể vòng tay ôm chặt lấy cổ hắn. Đôi chân y cũng bị cánh tay rắn chắc của hắn giữ chặt hai bên, mỗi một cử động nhỏ của người kia sẽ đều truyền đến người còn lại.
Mặt Lục Ninh đỏ bừng, dường như muốn nhỏ máu. Dẫu thế nào thì đây cũng là ở ngoài trời. Y lo lắng không biết Cao Đào có quay lại hay không, hoặc nam nhân kia có bất ngờ quay lại nữa không.
Nam nhân áp đầu vào l*иg ngực y, cảm nhận trái tim đang đập thình thịch vì căng thẳng của y, giọng nói trầm thấp vang lên:
"Không sao đâu, sẽ không ai nhìn thấy."
Sự chắc chắn trong giọng nói của hắn khiến Lục Ninh phần nào thả lỏng, y không hiểu sao luôn tin tưởng lời hắn nói.
Cảm giác quen thuộc lại ập đến.
Mềm mại, nhưng lạnh lẽo.
Lục Ninh hé miệng, chấp nhận cơn bão đang kéo tới. Đôi môi bị chiếm đóng, khiến y không thể nói nên lời, phần cổ áo bị kéo ra, để lộ xương quai xanh nhô lên rõ ràng, nơi đó bị ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve.
Lục Ninh vốn rất nhạy cảm, bị chạm vào như vậy càng không nhịn được mà cong người lên.
Môi dưới của y bị cắn, đùa nghịch một hồi khiến có chút đau rát, e rằng đã rướm máu. Lục Ninh cảm nhận được vị tanh ngọt trong khoang miệng mình, nhưng nhanh chóng bị lưỡi hắn liếʍ sạch, không để lại chút dấu vết nào, cả trong miệng lẫn trong cơ thể.
Tiếng lá cây bị gió thổi kêu xào xạc.
Lục Ninh giật bắn mình, nổi cả da gà, đôi mắt lờ mờ ngây ngẩn ngước lên nhìn, lo lắng nhìn ra phía sau lưng hắn.
Hắn dường như dùng một thứ gì đó, giữ chặt lấy cằm y, buộc y phải quay mặt lại đối diện với mình.
"Không sao thật mà, yên tâm."
Lời thì thầm bên tai khiến Lục Ninh muốn thả lỏng hoàn toàn, nhưng y vẫn giữ lại chút căng thẳng không thể gỡ bỏ.
Nam nhân cũng nhận ra điều này, đành thở dài bất lực, buông tha đôi môi đỏ bừng và xương quai xanh đã bị hành hạ của y. Hắn nhẹ nhàng bế ngang y lên.
Lục Ninh bất ngờ bị nhấc lên, liền siết chặt cánh tay ôm lấy cổ hắn.
"Làm... làm sao vậy?"
Người đàn ông trầm mắt xuống, nhẹ giọng an ủi:
"Chúng ta về thôi."
Lục Ninh vừa thở phào nhẹ nhõm, đang định gật đầu thì đột nhiên nghĩ tới điều gì, vội vàng kéo kéo cổ áo hắn, thì thào:
"Không... không thể về được, ta... ta còn có chuyện phải làm..."
Nam nhân khẽ nhíu mày, khí lạnh trên người bỗng lan tỏa, khiến Lục Ninh không kìm được mà run rẩy trong vòng tay hắn.
"Là chuyện rất quan trọng..."
Lục Ninh có chút ngượng ngùng, y thực sự không muốn để hắn biết mình định làm gì, chỉ mong đến lúc đó sẽ mang lại bất ngờ cho hắn.
Nhưng rõ ràng, hiện tại hắn rất tức giận.
Lục Ninh khẽ cắn môi, vẻ mặt đầy do dự, cuối cùng như hạ quyết tâm. Y ngẩng đầu lên, đôi mắt đào hoa long lanh sáng rực nhìn vào gương mặt y hệt như trong giấc mơ. Sau đó, y chủ động dâng đôi môi mình tới gần.
Lục Ninh hiếm khi chủ động, nhưng lần này là để xoa dịu bản thân, cùng với người gác núi kia.
Không thể phủ nhận, trong lòng hắn vẫn còn có chút khó chịu, nhưng thấy Lục Ninh và người gác núi kia không có giao tiếp gì quá mức, lại thêm sự chủ động của y, hắn cũng mềm lòng đôi chút.
Tuy nhiên, đã có người tự dâng đến cửa, hắn cũng chẳng có lý do gì để buông tha.
Đôi môi Lục Ninh một lần nữa bị cắn lấy, ép chặt và xoa nắn không chút nương tay.
Lục Ninh nhắm mắt lại, cảm nhận hơi lạnh từ hắn, và cả niềm vui mà hắn mang đến.
Đến khi đôi môi y đỏ mọng không còn ra hình dáng ban đầu, hắn mới thở dốc mà buông ra.
Ngay sau đó, đôi môi hắn lại di chuyển xuống, tiếp tục nhấm nháp xương quai xanh mà hắn vẫn còn chưa thỏa mãn.
Lá cây xoay tròn rồi đáp xuống trên vai và đầu Lục Ninh, nhưng nhanh chóng bị thân thể ngẩng cao của y làm rơi xuống đất.
Lục Ninh kiệt sức gục đầu vào hõm cổ của nam nhân này, miệng và mũi đều gấp gáp hít lấy từng luồng không khí để trấn tĩnh lại.
Nhưng chẳng mấy chốc, y lại siết chặt tay, nắm chặt vai hắn, cơ thể co rút lại.
Niềm kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt khiến Lục Ninh căng chặt toàn thân, dường như muốn hòa quyện nam nhân này vào máu thịt mình.
Hắn không ngừng lại, nhưng đầu óc Lục Ninh đã mụ mị, hoàn toàn không còn suy nghĩ được gì. Y thậm chí chẳng hiểu tại sao cả hai tay của hắn đều đang ôm lấy mình, vậy mà vẫn có một thứ gì đó làm y đạt đến trạng thái đó.
Bên tai chỉ còn nghe thấy tiếng xào xạc của lá cây, thêm cả âm thanh chim chóc vỗ cánh. Mọi thứ đều nhắc nhở y rằng họ vẫn đang ở ngoài trời.
Một cảm giác bí mật kỳ lạ bộc phát từ sâu trong đáy lòng, khiến cơ thể Lục Ninh run rẩy. Cuối cùng, dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ cả tâm lý lẫn thể xác, y triệt để buông lỏng.
Thấy Lục Ninh đã không còn chút sức lực nào, hắn bế y lên, như đang đỡ lấy một đứa trẻ, cẩn thận che chắn khỏi những cơn gió thu buốt giá.
"Ta phải quay lại căn nhà gỗ..." Lục Ninh gục trên người hắn, tứ chi rã rời, nhưng vẫn nhớ rõ nơi mình cần đến.
"Ta biết, đừng nhúc nhích." Nam nhân siết chặt y trong tay, vỗ nhẹ lên mông y một cái.
Gầy quá.
Bị vỗ bất ngờ, cơ thể Lục Ninh cứng đờ, sau đó lặng lẽ rụt đầu vào ngực hắn.
"Ngượng à?"
Nam nhân mỉm cười hỏi, đôi chân dẫm lên đống lá rụng mềm mại, phát ra âm thanh "lạo xạo" khẽ khàng.
Lục Ninh gật đầu, có chút oán trách:
"Còn không phải tại ngươi... Ngươi cứ nhất quyết chọn lúc này mà xuất hiện..."
"Ta vẫn luôn ở bên ngươi."
Một câu nói nhàn nhạt, nhưng trong lòng Lục Ninh lại dấy lên những cơn sóng ngầm mãnh liệt.
"Ngươi... Ngươi rốt cuộc là..."
Hắn khẽ nâng y lên một chút, giọng điệu nhẹ nhàng:
"Sẽ có một ngày, ta nói cho ngươi biết."
Lục Ninh không nói gì thêm, chỉ ngoan ngoãn tựa vào lòng hắn.
......
Đợi đến khi Cao Đào quay lại, đã thấy Lục Ninh ngồi bên bàn, chống cằm thẫn thờ.
"Nghĩ gì vậy? Nghĩ tới cái tên tiểu bạch kiểm của ngươi à?"
Lục Ninh hoàn hồn, nhìn khúc gỗ trong tay hắn hỏi:
"Tìm được rồi?"
"Đương nhiên, ngươi chờ một chút, ta sẽ gọt cho ngươi phần lõi."
Cao Đào đặt khúc cây to lên mặt đất, cầm lấy rìu rồi chặt xuống.
Thân hình hắn cường tráng, sức lực cũng lớn, chỉ trong chốc lát đã gọt xong.
"Cho ngươi này."
Cao Đào đưa cho Lục Ninh một đoạn lõi cây trắng nõn, lại chăm chú quan sát gương mặt y.
"Sao... sao vậy?"
Dẫu sao cũng vừa làm chuyện kia, Lục Ninh có chút chột dạ, sợ rằng Cao Đào nhìn ra điều gì đó bất thường.
"Sao ta cảm thấy ngươi... dạo này có phần tươi tắn hơn? Trước đây cũng đâu thấy như vậy?"
Cao Đào xoa xoa cằm, tiếp tục chăm chú nhìn y thêm vài lần.
"Ngươi đang nói bậy gì thế? Đâu có ai dùng từ đó để miêu tả nam nhân?"
Lục Ninh lườm một cái, nhưng hiếm khi Cao Đào không cãi lại, ngược lại còn trầm ngâm suy nghĩ.
"Chẳng lẽ vào được Mục phủ rồi, thật sự có lợi cho ngươi? Nhìn ngươi dạo này có sức sống hơn hẳn, mặt cũng hồng hào hơn."
Lục Ninh cười cười, giải thích:
"Ở Mục gia ta chẳng phải làm gì cả, ngày ba bữa lại đầy đủ, không tốt lên mới lạ."
"Cũng phải, nhưng cảm giác ngươi đẹp ra thật, trước đây tuy cũng đẹp nhưng luôn toát ra vẻ u ám."
Cao Đào buột miệng nói, nhưng lại khiến Lục Ninh chột dạ.
Y từng nghe nói về những cô nương vừa gả chồng, sau khi được phu quân sủng ái, dung mạo sẽ trở nên hồng hào, xinh đẹp hơn.
Chẳng lẽ... chẳng lẽ chỉ mới làm chuyện đó với Vân ca vài lần mà lại như vậy sao?
Gương mặt Lục Ninh lập tức đỏ bừng, Cao Đào ngơ ngác hỏi:
"Ngươi làm sao thế? Không thoải mái à?"
"Không... không có gì, ta đi trước đây, nếu muộn thêm chút nữa sẽ bị người của Mục phủ phát hiện, cảm ơn ngươi nhé."
Cao Đào mơ hồ nhìn Lục Ninh vội vã đẩy mình ra rồi rời đi, gãi đầu lẩm bẩm:
"Không phải nói bị phát hiện cũng không sao sao?"
Lục Ninh chạy xa rồi mới nhận ra phản ứng của mình có chút quá đà.
Những câu chuyện về các tân nương kia chẳng qua là lời đồn trong các quán rượu, nơi tụ tập của những công tử ăn chơi trác táng, thích bàn tán mấy chuyện không đứng đắn.
Y sao lại để tâm đến mấy thứ đó?
Chắc chắn chỉ vì ở Mục gia sống tốt hơn, nên mới mập ra chút thôi, đúng, chắc chắn là như vậy!
Lục Ninh vỗ nhẹ lên hai má ửng đỏ của mình, cảm nhận không khí lạnh lẽo bao trùm quanh người, cẩn thận gọi một tiếng:
"Vân ca?"
Lần này, nam nhân không xuất hiện với dung mạo như trước, mà trở lại vẻ ngoài khỏe khoắn, tối tăm như màn đêm.
Lục Ninh nhìn thoáng qua, cảm thấy tâm trạng đối phương dường như có chút không vui, liền dè dặt hỏi:
"Vân... Vân ca, có thể đưa ta về Mục phủ không?"
"Nếu... nếu huynh không muốn, cũng không sao cả."
Y vội vàng giơ tay lên giải thích, sợ rằng nam nhân sẽ nghĩ mình chỉ xem hắn như một công cụ tùy ý sử dụng.
Thế nhưng đôi tay vừa giơ lên đã bị nắm chặt, nam nhân trầm mặc, một bàn tay khác che lấy đôi mắt y.
Lục Ninh cảm giác chỉ qua nửa nén nhang, ánh sáng đã trở lại, khi mở mắt ra, y đã đứng trước cổng Mục phủ.
"Thật lợi hại! Vậy sau này ta muốn ra khỏi phủ, có thể nhờ Vân ca giúp không?"
Đôi mắt Lục Ninh sáng rỡ, ánh lên vẻ chờ mong và ngưỡng mộ.
Nam nhân đưa tay vuốt nhẹ qua mắt y, khiến Lục Ninh hơi nheo lại.
"Được, nhưng ngươi không thể thường xuyên ra ngoài."
Lục Ninh nghiêng đầu khó hiểu:
"Tại sao?"
"Thân thể ngươi yếu, cần phải dưỡng cho tốt."
Lục Ninh bĩu môi, cảm thấy đây chỉ là một cái cớ. Tuy vậy, y cũng không có lý do gì để ra khỏi phủ thường xuyên, nên cũng không phản đối.
Nam nhân cúi mắt nhìn nét mặt sống động của Lục Ninh, cảm giác dường như y đã khác rất nhiều so với lần đầu tiên gặp gỡ.
Có lẽ đúng như lời người gác núi đã nói, y đã trở nên tươi tắn hơn rất nhiều.
Điều này khiến nam nhân khó hiểu vô cùng. Sao lại có thể có một phàm nhân tiếp xúc nhiều với mình mà vẫn giữ được sức sống như vậy?
Phải chăng đây chính là bởi bọn họ được trời định là một đôi?