Xuyên Thành Tra A Bị Mềm O Xinh Đẹp Đánh Dấu

Chương 17

Tạ Thời Miên nhìn quản gia đang cúi người nhặt từng mảnh vỡ của chiếc ly trên sàn.

“Biết chuyện gì?”

Gương mặt Hoa Chi đỏ ửng, như một cô dâu nhỏ vừa bị bắt nạt.

“Chuyện vừa rồi cô ôm em làm suốt hơn mười phút…”

Tạ Thời Miên: !

Làm gì mà làm —— Tuyến thể của em còn chưa mọc nữa kìa!

Cơn đau đầu vốn đã dịu đi lại đột ngột ập tới lần nữa.

Sau khi quản gia rời đi, Tạ Thời Miên bôi thuốc lên sau gáy Hoa Chi. Chỉ đến khi vết đỏ hoàn toàn biến mất cô mới thở phào nhẹ nhõm.

“Chi Chi, tôi là chị gái của em. Quan hệ của chúng ta chỉ đơn thuần là tình cảm chị em trong sáng.” Tạ Thời Miên nhắm mắt nói dối không chớp mắt. “Vừa nãy tôi cắn em là do cơn đau không kiểm soát được, tôi xin lỗi em vì điều đó.”

Hoa Chi ngồi trên chiếc bàn cao, còn Tạ Thời Miên dựa lưng vào ghế.

Một chân của Hoa Chi vô tình chạm vào đầu gối Tạ Thời Miên.

Không gian trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy rõ tiếng vỗ cánh của bồ câu bay ngang qua mái vòm.

“Chị.”

Hoa Chi cúi người ôm lấy tay cô, dồn hết dũng khí nói: “Em có thể gọi chị là chị không?”

Tạ Thời Miên ngước mắt nhìn cô sâu thẳm.

“Chi Chi coi tôi là người thân sao?”

Vậy sau này em có tha cho chị không?

Tương lai, khi em nắm quyền lực trong tay, liệu em có nhớ những gì chị đã làm cho em?

Hoa Chi lập tức nói: “Đương nhiên rồi!”

Trên thế gian này, chẳng ai đối xử tốt với cô như ân nhân cả.

Hoa Chi thầm nghĩ một cách táo tợn: Nếu như bên cạnh ân nhân chỉ có một mình cô thì tốt biết bao.

Nếu cô phân hóa, nhất định sẽ trở thành một Omega cấp cao.

Cô sẽ tìm đủ mọi cách để ân nhân đánh dấu mình.

Sinh con cho ân nhân.

Như vậy, ân nhân sẽ mãi mãi chỉ thuộc về cô.

Trong lòng cô dâng lên một ý nghĩ độc ác và cố chấp: nếu ân nhân thích người khác, cô nhất định sẽ gϊếŧ người đó.

Cô muốn ân nhân chỉ nhìn mình, chỉ đối xử tốt với mình, để ánh sáng ấy chỉ chiếu rọi vào cô.

Tạ Thời Miên nghe được câu trả lời chắc chắn của Hoa Chi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

“Chị sẽ đi cùng em chọn đồng phục, nào, nắm tay chị nào.”

Tạ Thời Miên vô thức vuốt nhẹ mái tóc dài của "mèo nhỏ".

Ánh mắt "mèo nhỏ" nhìn cô, giống hệt như con mèo Ragdoll khi được cô cho ăn cá khô ngày trước.

Chăm chú, kiên trì, thậm chí hơi… lé.

Trước khi ra khỏi cửa, Tạ Thời Miên từ xa thấy trợ lý Kha Dung và quản gia đang thì thầm với nhau.

Quản gia hạ giọng: “Này, cô có nghe gì chưa? Tiểu thư và Hoa Chi trong thư phòng kí©ɧ ŧɧí©ɧ lắm.”

Kha Dung vểnh tai: “Thật á? Có chuyện đó à?”

Quản gia: “Thật mà, làm đổ cả ly cà phê, giấy tờ rơi tứ tung, còn cái bàn thì… ôi trời…”

Kha Dung: “Oa!”

Quản gia: “Hình như đây là lần đầu tiên của tiểu thư đấy. Cuối cùng cô ấy cũng trưởng thành rồi.”

Kha Dung dò hỏi: “Ý anh là thành đại tiểu thư hả?”

Tạ Thời Miên: “……”

Mấy người có tư duy kiểu gì vậy?

"Đại tiểu thư" cái gì mà đại tiểu thư!

Tạ Thời Miên không thể chịu nổi: “Mấy người ngậm miệng lại ngay!”

Kha Dung và quản gia lập tức đứng nghiêm: “Tiểu thư, chào buổi sáng.”

Quản gia cúi đầu, thành khẩn nói: “Chúng tôi thật lòng mừng cho tiểu thư đã trưởng thành.”

Tạ Thời Miên: “…”

Ra khỏi cửa, cả hai lên chiếc phi cơ sang trọng.

Hoa Chi nhích lại gần, ngẩng đầu nhìn cô: “Chị đang giận sao?”

"Mèo nhỏ" tựa đầu lên đùi Tạ Thời Miên, cổ họng khẽ phát ra tiếng rừ rừ như mèo được vuốt ve. Đôi mắt xanh biếc ánh lên nét thoải mái, biểu cảm lười biếng giống hệt một con mèo vừa ăn no.

Tạ Thời Miên nghiêm mặt: “Sau khi đến học viện, em không được nói lung tung. Ra ngoài, chị chỉ là chị gái của em.”

Hoa Chi hơi rụt vai, giọng yếu ớt: “Em không muốn ở ký túc xá. Ở bên ngoài em rất sợ hãi. Em không có cha mẹ từ nhỏ, một trận bão đã…”

Tạ Thời Miên ngắt lời cô: “Không cần ở ký túc xá.”

"Mèo nhỏ" này dường như biết bản thân mình vừa xinh đẹp lại vừa đáng thương.

Đôi mắt xanh của Hoa Chi bỗng sáng rực: “Vậy buổi tối em có thể ngủ chung với chị không?”

Tạ Thời Miên: “Dĩ nhiên là…”

Hoa Chi nhìn cô bằng ánh mắt ngày càng long lanh.

“Dĩ nhiên là không thể.”

Sắc mặt Hoa Chi lập tức trở nên ảm đạm: “Bệnh của chị vẫn chưa khỏi sao…”

Nếu không thì làm sao có thể chịu nổi mà không chạm vào cô chứ.

Tạ Thời Miên: “???”

*

Tạ Thời Miên được gọi đến công ty thực tập.

Ngồi trong văn phòng tổng giám đốc rộng lớn, chân cô bắt chéo gác lên bàn làm việc, ngoài cửa sổ là cảnh sắc lộng lẫy của thủ đô tinh cầu.

Khoảnh khắc này, cô đã cảm nhận được niềm vui sướиɠ khi làm ông chủ.

Kha Dung đứng cạnh lẩm bẩm: “Tiểu thư, nụ cười của cô trông đáng sợ quá.”

Tạ Thời Miên thở dài: “Văn phòng đúng là nơi tuyệt vời.”

Kiếp trước cô từng đứng trong những văn phòng như thế này để bị sếp mắng, còn kiếp này, cô có thể gác chân lên bàn và mắng ngược lại người khác.

Kha Dung nghĩ thầm: Tiểu thư lại nói linh tinh rồi.

Tạ Thời Miên nhấp một ngụm cà phê, ung dung nói: “Ai cũng ghét chủ tư bản, nhưng ai cũng muốn trở thành chủ tư bản.”

Kha Dung: “Tiểu thư, người phụ trách của Toàn Cầu Trí Não đã đến phòng khách chờ rồi.”

Tạ Thời Miên phủi nhẹ bụi trên áo, đứng dậy bước vài bước, sau đó lại quay về ngồi lên bàn làm việc.

“Để họ chờ đi.”

Là tổng giám đốc, làm sao cô có thể đến đúng giờ được? Như vậy chẳng phải rất mất mặt sao?

Ánh mắt Kha Dung đột nhiên dừng lại ở một vết đỏ mờ trên cổ Tạ Thời Miên.

“Tiểu thư, Hoa Chi vẫn còn nhỏ, cô nên thương xót cô ấy một chút.”

Nụ cười của Tạ Thời Miên lập tức đông cứng: “Cái gì?”

Trong gương, mỹ nhân với vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, trên cổ lại xuất hiện một vệt đỏ mờ mờ đầy ám muội. Chỉ có những người thân thiết nhất mới để lại dấu ấn kiểu này trên cổ người khác.