Tạ Thời Miên gãi gãi cổ: “Nếu tôi nói là bị côn trùng cắn, cô tin không?”
Kha Dung khẽ đáp: “Tiểu thư nói sao thì là vậy.”
Tạ Thời Miên vội vàng giải thích: “Thật mà!”
Tối qua cô không ngủ cùng Hoa Chi. Chỉ nhớ mang máng rằng trong đêm hình như có nhiều côn trùng, phòng lại oi bức, giống như đang ôm một cái lò sưởi. Cô ngủ không ngon giấc.
Tạ Thời Miên lẩm bẩm: “Trời lạnh thế này, làm sao có côn trùng được nhỉ?”
*
Trong phòng ngủ của trang viên xa hoa.
Hoa Chi cuộn tròn trên giường, ngón tay mân mê chiếc nhẫn ngọc dương chi treo trước cổ.
Cô khẽ đặt viên bạch ngọc vào đôi môi đỏ thắm, đầu lưỡi nhẹ lướt qua bề mặt nhẫn.
Ở cái tuổi mới chớm biết yêu, đôi mắt cô long lanh, ánh lên vẻ e thẹn và ngập tràn tình cảm.
Hoa Chi cẩn thận lau sạch nhẫn, rồi đặt lại ngay ngắn lên vị trí gần trái tim.
Đêm qua, cô lẻn vào phòng ngủ của ân nhân mà không bị phát hiện.
Thậm chí, ân nhân còn ôm cô ngủ suốt cả đêm.
Hoa Chi không kìm được cảm giác vui sướиɠ mãnh liệt dâng trào trong lòng.
Được Tạ Thời Miên ôm suốt một đêm là một điều tuyệt vời, nhưng cô càng mong được ôm ân nhân trong trạng thái tỉnh táo.
Ân nhân của cô, tay chân lạnh ngắt, cần một chiếc “lò sưởi nhỏ”.
Hoa Chi chân trần bước xuống giường, đứng trước gương chỉnh lại trang phục.
Chiếc sườn xám quá ôm sát sẽ trông có phần tầm thường, phô bày hết đường cong cơ thể. Nhưng chất liệu mà Tạ Thời Miên chọn cho cô lại rất tinh tế, không hề tạo cảm giác dung tục.
Hình ảnh trong gương phản chiếu một thiếu nữ dáng người thanh tú, đôi vai gầy và vòng eo nhỏ nhắn dường như chỉ cần ôm nhẹ cũng có thể bẻ gãy.
Quản gia từ sáng sớm đã bận rộn trong nhà hàng Tây Đồ Lan Nhã, thấy Hoa Chi bước xuống liền ngẩng đầu nói: “Hôm nay tiểu thư đã đến công ty rồi.”
Hoa Chi ăn rất ít, khi không có Tạ Thời Miên giám sát, cô chỉ uống nửa ống dung dịch dinh dưỡng là đã cảm thấy no.
“Tôi hôm nay không có lớp…”
Hoa Chi khẽ cất lời, ánh mắt kiên quyết: “Tôi muốn đến chỗ tiểu thư.”
Quản gia kinh ngạc: “Cô… Tạ gia không hề thiếu đồ ăn thức uống cho cô. Cô còn nhỏ tuổi, sao phải đi con đường này?”
Ông suýt chút nữa đã chỉ thẳng mặt Hoa Chi và nói rằng cô “không đáng giá”, vừa mới được nhận nuôi mà đã nghĩ cách quyến rũ tiểu thư.
Ngón tay Hoa Chi nắm chặt mép váy, hôm nay cô ăn mặc rất xinh đẹp, hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của Tạ Thời Miên.
Cô biết Tạ Thời Miên thích gì ở mình.
Ánh mắt Hoa Chi thoáng ngấn lệ: “Tiểu thư nói rằng khi tôi không có lớp, chị ấy sẽ ở bên tôi. Nhưng sáng nay tôi dậy sớm mà chẳng thấy tiểu thư đâu… Rõ ràng tối qua còn ôm tôi như thế.”
Những lời mập mờ đầy hàm ý này khiến quản gia nghẹn họng, không thở nổi.
Trong lòng, ông âm thầm trách móc Tạ Thời Miên quá tùy tiện!
Cô bé còn nhỏ như vậy, làm sao cô ấy có thể ra tay được chứ.
Quản gia thở dài, nói: “Để tôi cho người đưa cô đến công ty. Nhưng đừng làm phiền tiểu thư làm việc.”
Đôi mắt Hoa Chi bừng sáng: “Cảm ơn bác quản gia. Nếu không có bác, tôi thật sự không biết phải làm sao.”
Quản gia già hơn năm mươi, nghe vậy liền nở nụ cười nhân hậu. Ai mà không thích một cô gái miệng ngọt cơ chứ.
Trong văn phòng tổng giám đốc.
Tạ Thời Miên uống ngụm cà phê cuối cùng, sửng sốt:
“Cái gì? Các người chỉ làm việc 6 tiếng mỗi ngày, 4 ngày mỗi tuần sao?”
Kha Dung gật đầu: “Vâng, tiểu thư. Công ty từ trước đến nay luôn quy định như vậy.”
Cô ta không hiểu Tạ Thời Miên đang ngạc nhiên điều gì. Thời gian làm việc như thế vốn dĩ rất bình thường, có gì lạ đâu?
Tạ Thời Miên lật giở bản báo cáo công việc, tay xoa xoa huyệt thái dương đang âm ỉ đau.
Ban nãy, cô vừa có một cuộc đàm phán không mấy vui vẻ với người phụ trách của Toàn Cầu Trí Não. Không khí trong cả công ty giờ đây tràn ngập sự căng thẳng.
Doanh nghiệp của Tạ gia luôn nổi tiếng vì lấy con người làm trọng tâm, nhưng hai năm gần đây, họ bị Toàn Cầu Trí Não vượt mặt. Tạ Thời Miên nở một nụ cười của một "tư bản đen tối".
“Tăng thời gian làm việc lên 8 tiếng mỗi ngày, 5 ngày mỗi tuần.”
Bên ngoài, Hoa Chi lén lút nhìn qua khe cửa, ánh mắt chăm chú dán vào ân nhân bên trong.
Ân nhân lúc làm việc thật xinh đẹp.
Đôi mày sắc bén, ánh mắt lấp lánh vẻ quyết đoán như người nắm trong tay toàn cục.
"Mèo nhỏ" phát ra một tiếng “meo” khe khẽ từ cổ họng, cô khao khát được chui xuống dưới chiếc bàn lớn kia, áp mặt vào đầu gối của Tạ Thời Miên.
Nhưng với sự hiện diện của Kha Dung ở đó, cô chỉ có thể đứng đợi bên ngoài.
Trong văn phòng, Tạ Thời Miên hoàn toàn không nhận ra ánh nhìn đầy khao khát từ bên ngoài.
Kha Dung nhíu mày: “Thưa tổng giám đốc, tôi mạn phép nói thẳng, việc này có thể gây phản cảm cho nhân viên.”
Tạ Thời Miên nhếch môi, nở nụ cười đầy tà ác: “Người tình nguyện làm thêm sẽ được nhận mức thưởng cao hơn lương giờ. Làm thêm hơn một tiếng sẽ được tính phụ cấp. Làm thêm hai tiếng được tặng bữa tối miễn phí. Làm thêm ba tiếng sẽ được hoàn tiền phí di chuyển.”
Ngón tay Tạ Thời Miên gõ nhẹ lên mặt bàn làm việc.
“Tất nhiên, hiện tại chúng ta không đưa ra bất kỳ yêu cầu bắt buộc nào, tất cả đều tùy thuộc vào sự tự nguyện của nhân viên. Nhưng tôi nghe nói, có không ít nhân viên của Tạ gia đến từ những khu vực xa xôi, những Beta này chắc hẳn rất muốn kiếm tiền tại thủ đô tinh, đúng không?”
Muốn kiếm nhiều tiền thì phải làm thêm giờ, phải đóng góp nhiều hơn cho công ty.
Chỉ cần trả đủ tiền, những Beta từ vùng xa xôi này ai cũng có thể trở thành nhân tài.
Ánh mắt Kha Dung nhìn Tạ Thời Miên như nhìn một con quỷ dữ.
“Cái này… cũng được luôn sao?!”
Tạ Thời Miên đã quan sát kỹ cuộc sống hàng ngày của những người làm công trong thời đại tinh tế và nhận ra còn rất nhiều điểm có thể cải thiện.