Mẹ kiếp… Tạ Thời Miên siết chặt tay thành nắm đấm, đập mạnh xuống bàn.
Cơn đau phía sau đầu lại càng dữ dội hơn.
Nhịp tim cô bắt đầu đập điên cuồng. Tạ Thời Miên không chịu nổi mùi rượu, vậy mà ban nãy còn uống ừng ực.
Cơ thể yếu ớt, rách nát thế này…
“Tiểu thư!”
Cánh cửa dày của thư viện hé ra một khe hở, Hoa Chi ngửi thấy mùi pheromone Alpha liền lập tức lao vào.
Vừa vào, cô đã thấy ân nhân của mình nằm gục trên bàn, đôi mắt đỏ au đầy khổ sở.
Mùi pheromone này thật sự quá mạnh. Là dấu hiệu chuẩn bị vào kỳ mẫn cảm sao?
Hoa Chi không cần suy nghĩ nhiều, lập tức lao đến: “Tiểu thư, em ở đây.”
Nếu được ân nhân đánh dấu, có lẽ sẽ đỡ hơn chăng?
Cô nhi nhỏ bé cũng không rõ.
Nhưng cô biết mình phải xử lý thứ pheromone mạnh mẽ này, không thể để ân nhân chịu đựng một mình.
Trong lòng Tạ Thời Miên bỗng xuất hiện một cô gái nhỏ mềm mại, đôi tay cô lỡ chạm vào vòng eo uyển chuyển của người kia.
Đôi mắt Tạ Thời Miên chợt co rút lại. Dù trong lòng cực kỳ phản kháng, cơ thể cô lại không thể khống chế khao khát đối phương.
Không được.
Nhất định không được.
Bắt nạt trẻ vị thành niên, chắc chắn sẽ để lại tiền án, không qua nổi kiểm tra lý lịch. Thế thì làm sao thi công chức?
Với cô, tận cùng của vũ trụ chính là thi đỗ công chức.
Tạ Thời Miên cảm thấy mơ hồ, trong mơ toàn thấy mình ngồi phỏng vấn.
Vì kỳ thi công chức, đến cả khoản đầu tư của mình cô cũng có thể từ bỏ.
“Tiểu thư?”
Tiếng gọi khẽ của Hoa Chi kéo Tạ Thời Miên ra khỏi cơn hỗn loạn. Cơn đau ở sau đầu, cùng với bản năng muốn cắn xé đã khiến cô tỉnh táo đôi chút.
Giờ đây cô đang xuyên sách, trở thành con gái duy nhất của một gia tộc kinh doanh quyền quý. Cha mẹ cô chính là những người mà toàn bộ hệ thống công chức phải ngước nhìn.
Hoa Chi lo lắng nhìn sắc mặt Tạ Thời Miên thay đổi không ngừng, giống như não bộ đang có vấn đề.
“Tiểu thư?”
Cơn đau giảm bớt, Tạ Thời Miên nở một nụ cười nhợt nhạt.
“Chi Chi, em có sợ đau không?”
Thiếu nữ trong lòng lắc đầu, giơ hai tay lên, vòng qua cổ Tạ Thời Miên.
Tư thế này nếu bị người khác bắt gặp, chắc chắn sẽ hiểu nhầm rằng họ đang làm chuyện mờ ám trước những quyển sách thần thánh.
Hương thơm dịu nhẹ từ cơ thể Hoa Chi tràn ngập không gian. Ánh mắt Tạ Thời Miên chăm chú dán vào chiếc cổ trắng mịn, mềm mại lộ ra của cô ấy.
Quá trắng. Quá mềm.
“Em không sợ đau.”
Chỉ cần là đau do ân nhân mang lại, cô đều sẵn lòng đón nhận.
Hoa Chi chưa phân hóa, nên dù được đánh dấu cũng không thể làm giảm bớt cơn đau của cô.
Nhưng sự tương thích từ gen di truyền và khao khát từ bản năng đã khiến Tạ Thời Miên cúi đầu, cắn mạnh lên gáy Hoa Chi.
Xin lỗi.
Người như cô, xứng đáng bị Hoa Chi tương lai gϊếŧ chết.
Thiếu nữ mềm mại trong lòng cô khẽ run lên, sau gáy bị cắn đến đỏ bừng. Nhưng cơn đau dự đoán lại không xuất hiện.
Giống như một chú mèo nhỏ bị mèo mẹ cắn gáy để xách lên.
Hoa Chi mở to mắt, nước mắt lăn dài theo đuôi mắt xuống cằm.
Cảm giác này thật kỳ lạ, nhưng cô không hề ghét.
Tạ Thời Miên kiềm chế lực, không dám cắn đến chảy máu, chỉ nhẹ nhàng cọ sát để giảm bớt ham muốn từ hàm răng sắc bén.
Động tác này kéo dài khoảng mười phút.
Cơn đau của Tạ Thời Miên dần biến mất. Cô lấy khăn giấy sát trùng, lau qua vị trí lẽ ra phải có tuyến thể của Omega.
Cắn một hồi, chẳng được gì.
Thậm chí da cũng không bị xước.
Rõ ràng Hoa Chi chưa phân hóa, nhưng cơn đau của Tạ Thời Miên lại kỳ diệu giảm đi. Không biết giữa hai người có mối liên hệ đặc biệt nào không.
Hoa Chi nôn nóng hỏi: “Cô đỡ hơn chưa?”
Tạ Thời Miên chạm vào chiếc răng nanh nhỏ, khẽ lẩm bẩm: “Giống như được tái sinh…”
Hoa Chi: “...?”
“Để tôi lấy xịt sát trùng cho em. Ngồi yên đừng động đậy.” Tạ Thời Miên đặt Hoa Chi lên bàn, xoay người tìm hộp cứu thương trong ngăn kéo.
“Không cần đâu.”
Hoa Chi gọi cô, gương mặt đỏ bừng như vừa trải qua chuyện không thể miêu tả.
“Nước bọt có thể khử trùng, không cần dùng thêm xịt sát trùng đâu.”
Tay Tạ Thời Miên run lên một chút. “Vẫn nên dùng thì hơn.”
Hoa Chi siết chặt cuốn sách trên bàn, trong lòng chỉ mong giữ lại mùi hương của ân nhân trên cơ thể mình, dù chỉ là thoảng qua trên da cũng tốt.
Lúc này, nữ quản gia đẩy cửa bước vào, “Tiểu thư, đây là thời khóa biểu của cô.”
Là thời khóa biểu của Hoa Chi, ngôi trường mà Tạ Thời Miên đã đăng ký cho cô là một học viện tư nhân với yêu cầu đầu vào cực cao.
Dù có thể mời gia sư đến dạy tại nhà, nhưng Tạ Thời Miên vẫn hy vọng Hoa Chi có thể tiếp xúc nhiều hơn với mọi người, sửa chữa những quan niệm lệch lạc của cô.
Vừa bước vào, quản gia đã nhìn thấy ly cà phê vỡ trên thảm và giấy tờ vương vãi khắp nơi. Còn Hoa Chi thì ngồi trên chiếc bàn đắt đỏ, quần áo xộc xệch, tóc tai rối bời.
Quản gia thoáng đỏ mặt, lúng túng xin lỗi: “Thứ lỗi, tôi làm phiền…”
Hoa Chi ngượng ngùng quay mặt đi.
Tạ Thời Miên lớn tiếng giải thích: “Không làm phiền, vừa rồi chúng tôi không làm gì cả ——”
Nói xong cô mới nhận ra lời này có phần đáng ngờ, rõ ràng chẳng cần giải thích gì.
Quản gia lập tức gật đầu: “Đúng vậy, tiểu thư chẳng làm gì cả. Tôi cũng chẳng thấy gì.”
Nhưng cũng kịch liệt thật đấy, còn ôm người ta lên cả bàn.
Cổ cũng bị cắn đỏ thế kia.
Tiểu thư hóa ra thích kiểu tình nhân như vậy sao?
Động tay với cô gái chưa phân hóa, thật quá đáng mà.
Tạ Thời Miên giận dữ đến đỏ mặt: “Không hề!”
Quản gia: “Vâng, không có gì cả.”
Tạ Thời Miên ôm đầu, thở dài: “Lời đồn chính là sinh ra từ những chuyện như thế này...”
“Lấy ít thuốc kháng viêm đến đây, chuyện hôm nay không được để lộ nửa lời.”
Hoa Chi dùng đôi mắt mèo tròn trĩnh nhìn ân nhân của mình, khẽ hỏi: “Không thể để người khác biết sao?”