Xuyên Thành Tra A Bị Mềm O Xinh Đẹp Đánh Dấu

Chương 15

Mèo rất dễ bị hoảng sợ, nếu nghiêm trọng còn có thể gây ra phản ứng căng thẳng.

Tạ Thời Miên khẳng định rằng Chi Chi của cô còn nhạy cảm hơn cả con mèo Ragdoll mà cô từng nuôi.

Mèo?

Kha Dung nhịn không được thấy buồn cười, nhưng vẫn cắn răng đáp: “Tôi hiểu rồi, xin lỗi vì đã làm ảnh hưởng đến niềm vui của tiểu thư và Hoa Chi.”

Cô ta liếc nhìn Hoa Chi, trong lòng không khỏi nghĩ: Thật đúng là một hồ ly tinh, có khuôn mặt này, ai mà chẳng bị quyến rũ.

Sau đó, Kha Dung quay sang nhắc:

“Tiểu thư, sao cô lại uống thứ gì vừa đắng vừa khó nuốt như vậy? Đầu bếp trong trang viên không nên để thứ này xuất hiện trên bàn của cô.”

Tạ Thời Miên khẽ lắc ly trong tay:

“Ý cô là cà phê?”

Kha Dung nhăn mặt đầy ghét bỏ:

“Thứ này đến cả những người tị nạn ở hành tinh xa xôi nhất cũng chẳng uống.”

Tạ Thời Miên: “…”

Cảm giác bị xúc phạm rồi.

Hoa Chi tò mò nhấp thử một ngụm, ngay sau đó cả khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại như vừa nếm phải thuốc độc.

“Đắng quá! Chua nữa… cái thứ nước đen này chắc chắn có độc.”

Cô bé trượt xuống khỏi ghế xích đu, một tay cầm “mèo” của mình, tay kia kéo Kha Dung đến quầy bar mở. Cô nhanh nhẹn dùng bình xịt sát trùng xử lý qua vết thương cho trợ lý.

Tạ Thời Miên đứng sau quầy bar, ung dung pha chế. Ngón tay cô lướt qua những chai lọ thủy tinh một cách tao nhã, như biến những vật dụng bình thường thành bảo vật vô giá.

Cô nhấn mạnh từng lời:

“Đây là cà phê, giúp tỉnh táo và tập trung. Mỗi sáng tôi đều uống một cốc.”

Lời giải thích đơn giản nhưng lại khiến Kha Dung và Hoa Chi mơ màng như lạc vào màn sương.

Tạ Thời Miên đổ siro vani và sữa vào cốc, khuấy đều. Sau đó, cô thêm đá, rót cà phê vào, cuối cùng là lớp sữa vani ngọt ngào phủ trên cùng.

Mùi thơm béo ngậy của cà phê và sữa nhanh chóng lan tỏa khắp không gian, xen lẫn hương vani tự nhiên khiến ai cũng thèm thuồng.

Kha Dung đứng nhìn mà không khỏi nhăn mặt:

“Cái thứ như ma dược thời trung cổ này thật sự có thể uống sao?”

Cô ta liếc sang vết thương trên tay, đột nhiên cảm thấy vết đau tăng lên, tự hỏi tiểu thư đã phải sống những ngày khổ sở thế nào để có sở thích kỳ lạ này.

Tạ Thời Miên nhẹ nhàng nói:

“Chi Chi, nếm thử đi.”

Hoa Chi, giống như một con mèo nhỏ, cẩn thận bưng ly sữa đường, thè lưỡi nếm thử trước một chút.

“Ngon quá!”

Cô bé vui vẻ uống một hơi hết nửa ly, sau đó thỏa mãn đánh một cái ợ nhỏ thơm ngát mùi vani.

Cô thật có phúc, được uống đồ uống do ân nhân tự tay làm!

Kha Dung nhìn vẻ mặt thỏa mãn của Hoa Chi, không nhịn được cầm ly lên nếm thử. Một giây sau, cô ta cũng phải giật mình bởi hương vị ngon lành.

Thật khó tin là thứ đồ uống này có thể hơn hẳn những món dinh dưỡng công thức được dùng phổ biến trong Đế quốc.

“Tiểu thư, món này gọi là gì vậy?”

Tạ Thời Miên viết công thức lên một tờ giấy, đáp ngắn gọn:

“Cà phê vani latte, hay còn gọi là… nước cứu mạng của dân công sở.”

Kha Dung: …?

Cái tên thật đáng sợ.

Cô ta rời đi với ly “nước cứu mạng” trong tay, vẻ mặt như đi mộng du.

Tạ Thời Miên ngồi tựa vào ghế cao bên quầy bar, nở nụ cười khi nhìn Hoa Chi đang uống nốt phần đồ uống của mình.

“Chiếc nhẫn trên tay em đâu rồi?”

Hoa Chi bối rối nhìn xuống, ngón tay giờ trống trơn, không còn chiếc nhẫn ngọc dê khắc hoa quỳnh mà Tạ Thời Miên tặng.

Cô cuống cuồng lấy từ túi áo ra, ấp úng:

“Xin lỗi… Em sợ làm xước nên không dám đeo.”

Đây là món quà thứ hai Tạ Thời Miên tặng cho cô. Món quà đầu tiên là chiếc áo khoác mà cô đã mặc qua, mang theo hương pheromone rượu rum trái cây ngọt ngào mà Hoa Chi cho rằng đó là mùi thơm nhất trên đời.

Tạ Thời Miên nhìn vẻ mặt căng thẳng của cô bé, không nhịn được cười khẽ, dùng tay bóp sống mũi mình.

“Chỉ là một chiếc nhẫn thôi, không cần trân trọng đến vậy.”

Cô khẽ ngoắc ngón tay, kéo nhẹ cổ áo của Hoa Chi:

“Lại đây.”

Tạ Thời Miên dùng một ngón tay kéo cổ áo của cô, nhấc "mèo nhỏ" lên.

“Ưm——”

Cô tháo sợi dây chuyền bạch kim mảnh dài treo trên cổ, xâu một viên ngọc dương chi vào, sau đó đeo lên cổ Hoa Chi. Sợi dây chuyền mang theo hơi ấm cơ thể áp sát vào làn da mềm mại trên cổ cô ấy.

Động tác đeo dây chuyền cho "mèo nhỏ" chẳng khác nào một cái ôm. Toàn thân Hoa Chi vì căng thẳng mà mềm nhũn.

Được ôm rồi.

Được tặng quà rồi.

Dây chuyền, nhẫn… tất cả đều là những thứ tuyên bố quyền sở hữu.

Ân nhân của cô đang đánh dấu cô!

Tâm trí của "mèo nhỏ" lan man, đôi tai ngày càng nóng rực, kích động đến mức suýt ngất đi.

Tạ Thời Miên: ?

*

Tạ Thời Miên nhớ lại tuyến trưởng thành của Hoa Chi trong nguyên tác. Những gì cô biết về cốt truyện không nhiều, chỉ lờ mờ nhớ rằng Hoa Chi khi nhỏ rất thiếu thốn tình thương, dẫn đến tính cách trưởng thành cực đoan và đẫm máu.

Trong thư viện nguy nga của trang viên.

Trước mặt Tạ Thời Miên mở rộng một cuốn sách giáo dục phổ thông, bên cạnh đặt một tách latte caramel.

Ngón tay cô vừa lật một trang sách, cơn đau đầu đột ngột ập đến khiến cô lỡ tay làm đổ tách latte đặc sánh.

"Rắc!" Tiếng ly vỡ vang lên trên tấm thảm.

Latte caramel loang lổ thành một vệt bẩn trên thảm. Kèm theo mùi thơm của latte là làn hương nồng nàn của pheromone Alpha – hương vị rượu rum trái cây tràn ngập khắp không gian thư viện.

Thư viện lúc này chỉ có mỗi Tạ Thời Miên. Trần nhà là một vòm kính, từ đó có thể nhìn thấy đàn bồ câu trắng đang bay qua bầu trời bên ngoài.

Tạ Thời Miên ôm lấy đầu, rêи ɾỉ: “Đau quá… đau đến chết mất…”

Cơn đau tựa như có ai đó cầm rìu, bổ đôi đầu cô ra, hàng nghìn dây thần kinh bị kéo căng đến cực hạn.

Ở thực tại vì làm thêm giờ mà đau đầu, xuyên sách rồi vẫn phải chịu đau đầu.