Trong những ngày tiếp theo, số lượng vệ sĩ bên ngoài biệt thự tiếp tục tăng lên.
Bên trong nhà kính xa hoa của biệt thự.
Tạ Thời Miên ngồi tựa lưng trên ghế xích đu, chậm rãi ăn nho.
Hoa Chi đứng bên cạnh, dùng ngón tay khéo léo bóc vỏ một quả nho, không làm tổn hại đến phần thịt mọng nước bên trong.
“Tiểu thư, há miệng nào.”
Nước nho lấp lánh rịn trên các khớp tay trắng nõn của Hoa Chi.
Mèo nhỏ đặt phần thịt nho trong suốt vào sát môi Tạ Thời Miên. Cổ họng cô khẽ động, nuốt một ngụm nước bọt.
Tạ Thời Miên hé môi, dùng đầu lưỡi cuốn lấy quả nho, đồng thời đầu lưỡi cô quét qua phần đầu ngón tay của Hoa Chi.
Tê tê, ngứa ngứa, nhột nhột.
Hoa Chi giật mình như bị điện giật, vội vàng rụt tay lại.
Ngón tay cô vẫn còn dính nước nho.
Không dừng được, cô nhẹ nhàng đưa ngón tay lên miệng, khẽ liếʍ.
“Ngọt quá…”
Ngón tay của cô, đã bị ân nhân liếʍ qua.
Tính ra, ân nhân đã có ý gì đó với mình.
Mặt mèo nhỏ lập tức đỏ bừng, như một quả đào chín mọng, còn ửng thêm sắc hồng.
Không khí dễ chịu trong nhà kính dần trở nên ngột ngạt. Tạ Thời Miên từ chối để mèo nhỏ tiếp tục đút nho cho mình. Cô vừa mới lướt lưỡi qua ngón tay của Hoa Chi, cảm giác tê dại vẫn còn đó.
“Em đã từng đi học chưa?”
Cô cầm một cốc nước đen đắng ngắt, nhấp một ngụm nhỏ. Tiếng đá va vào nhau trong ly phát ra những tiếng lanh canh.
Đây là cà phê Americano lạnh, thứ “thuốc đắng” hoàn hảo cho dân công sở.
Hoa Chi dùng khăn giấy ướt lau sạch tay, nhẹ nhàng đáp:
“Chưa từng học qua.”
Cô nói dối. Gia tộc trước đây không cho phép tồn tại người mù chữ. Dù là con ngoài giá thú, cô vẫn được sắp xếp đi học. Nhưng Hoa Chi luôn phải giấu nhẹm thành tích của mình để không vượt qua dòng chính.
Tạ Thời Miên mở ngăn kéo, lấy ra một quyển sách giáo khoa.
“Em biết chữ không?”
Cô bé gật đầu.
“Biết, em cũng biết viết.”
Tạ Thời Miên thở phào. Ít ra đại boss của cô không phải là người mù chữ, không đến mức không đọc nổi hợp đồng bán thân.
Cô tùy ý chọn vài câu hỏi trong sách để kiểm tra.
Hoa Chi lúng túng trả lời vài câu. Cô thực ra biết hết đáp án, nhưng cố ý trả lời không trọn vẹn. Một đứa trẻ mồ côi lớn lên ở vùng hoang dã không thể giỏi giang như vậy.
Đang suy nghĩ miên man, cô bất ngờ bị Tạ Thời Miên kéo vào lòng.
“Á!”
Sự mất cân bằng đột ngột, cùng chuyển động lên xuống của ghế xích đu khiến Hoa Chi hoảng loạn, co rúm lại trong vòng tay Tạ Thời Miên.
Thất lễ trước ân nhân rồi.
Cô lo lắng bấu lấy cổ tay Tạ Thời Miên, mùi hương ngọt ngào của nước nho vẫn thoảng trên người cô.
Cô bé này chưa phân hóa mà đã biết cách quyến rũ thế này, nếu phân hóa thành Omega thì sao đây…
Tạ Thời Miên bất giác nhớ lại lời các nữ hầu bàn tán. Cổ họng cô khô rát, phải uống thêm một ngụm cà phê Americano lạnh để làm dịu.
Cơ thể Hoa Chi quá nhỏ nhắn, giống hệt một con búp bê có thể dễ dàng bày trí theo ý mình.
“Ngày mai tôi sẽ làm thủ tục nhập học cho em. Đi học tử tế vào.”
Tạ Thời Miên vòng tay ra sau ôm lấy cô bé, ngón tay khẽ luồn qua eo, thì thầm bên tai:
“Nghiêm túc học hành, không cần lo nghĩ chuyện khác.”
Hơi thở của Tạ Thời Miên phả qua tai khiến Hoa Chi toàn thân tê rần, mềm nhũn.
Rõ ràng cả hai đều ăn mặc nghiêm chỉnh, không làm gì vượt giới hạn, nhưng không khí giữa họ lại như dính chặt, ngột ngạt đến mức khiến người ta ngạt thở.
“Em không muốn đi học,” Hoa Chi lí nhí nói, “Em chỉ muốn ở bên ân nhân mỗi ngày, chăm sóc ân nhân thật tốt.”
Tạ Thời Miên bật cười:
“Tôi không cần một người không biết chữ chăm sóc mình.”
Hoa Chi mấp máy môi, nước mắt lưng tròng: “……”
Bỗng nhiên, tiếng súng vang lên, phá tan sự yên tĩnh của trang viên.
“Đoàng đoàng ——”
Hoa Chi ngay lập tức ôm chặt lấy Tạ Thời Miên, cong người lên che chắn cho cô.
Xa xa, đàn chim trong rừng vỗ cánh bay toán loạn, âm thanh rào rào vang vọng.
Mùi khói thuốc súng thoang thoảng trong nhà kính. Tiếng bước chân dồn dập vang lên khắp hành lang trống trải.
Hoa Chi sợ đến mức toàn thân căng cứng, đôi mắt mở to, đồng tử co lại như đầu mũi kim.
“Không sao, đừng sợ.” Tạ Thời Miên vuốt ve lưng cô bé, trấn an.
“Kha Dung, chuyện gì xảy ra vậy?”
Kha Dung bước vào, mặc bộ quân phục rằn ri, tóc buộc cao thành đuôi ngựa, má có một vết thương nhẹ. Dáng người cô ta lộ rõ đường cong vì giấu một khẩu súng tiểu liên lượng tử bên trong áo.
“Chúng tôi đã bắt được một người hầu bị mua chuộc. Người đó đã bị giải quyết.”
Gia tộc họ Tạ đã tận dụng mối quan hệ với Tòa án Tối cao Đế quốc để thông qua luật bảo mật dữ liệu cá nhân, gây thiệt hại lớn cho nhà sản xuất Trí Não Toàn Cầu. Trong nội bộ hoàng gia, có hai phe ý kiến trái ngược: một phe ủng hộ Trí Não Toàn Cầu vì mang lại nguồn thuế khổng lồ, phe còn lại đứng về phía luật bảo vệ quyền riêng tư.
Tạ Thời Miên nhìn cô bé mèo nhỏ trong lòng, vẫn đang run rẩy sợ hãi.
“Chi Chi, đừng lo. Mọi chuyện đã được giải quyết.”
Hoa Chi ngước đôi mắt xanh nhòe lệ, cơ thể vẫn còn run nhẹ vì hoảng sợ.
Trong nguyên tác, gia tộc đứng sau Trí Não Toàn Cầu có liên hệ mật thiết với thân thế của Hoa Chi. Cuối cùng, cô bé đã gϊếŧ hết nhà họ Tạ, bao gồm cả Tạ Thời Miên, bằng cách lợi dụng sức mạnh từ Trí Não Toàn Cầu.
Cô bé ấy và Trí Não Toàn Cầu, thực chất là một.
Nhưng giờ đây, Chi Chi nhỏ bé của cô, khi vừa nghe tiếng súng, đã lập tức lao tới bảo vệ cô khỏi nguy hiểm.
Hành động ấy làm mềm lòng Tạ Thời Miên, hoàn toàn chạm vào điểm yếu trong trái tim cô.
“Sau này trong trang viên không được phép để tiếng súng xuất hiện, tất cả phải lắp giảm thanh,” Tạ Thời Miên vừa ôm Hoa Chi trong lòng, vừa nghiêng đầu tựa cằm lên vai cô bé. Giọng điệu cưng chiều: “Các người làm ồn quá, sẽ dọa sợ mèo của tôi.”