Giọng nói của Tạ Thời Miên nhẹ nhàng hơn vẻ ngoài nghiêm nghị của cô.
“Nói thẳng ra thì, dù là ai cũng được, chỉ là người đó tình cờ lại là em.”
Nghe thấy lời này, Hoa Chi thoáng rung động. Cô khẽ nhích chân, chầm chậm quỳ gối xuống tấm thảm lông dài bên chân Tạ Thời Miên, đôi tay nhỏ bám lấy đầu gối cô.
Hành động ấy giống hệt một chú mèo con đang làm nũng.
Tạ Thời Miên cắn môi, nghiêm mặt:
“Nụ hôn vừa rồi, cả việc tối qua em vào phòng tôi… tôi có thể coi như chưa từng xảy ra.”
Cơ thể Hoa Chi chợt lạnh toát, đôi mắt không dám tin nhìn cô.
Ân nhân không thích mình sao?
Nhìn biểu cảm tổn thương của cô bé, Tạ Thời Miên mềm lòng. Cô đưa tay xoa mái tóc mềm mượt của Hoa Chi, nhẹ giọng:
“Ở đây, em không cần phải làm hài lòng bất kỳ ai để có thể sống. Em được quyền sống một cách đàng hoàng, như một con người có tôn nghiêm.”
Tạ Thời Miên biết rõ, trong nguyên tác, Hoa Chi từng sống một cuộc đời đầy bi thảm và nhục nhã.
Cô bé phải phụ thuộc vào sự hài lòng của người khác để sinh tồn, sống như một món đồ không hơn không kém.
Là một con người, ai cũng có quyền mơ ước về một cuộc sống tốt đẹp.
Không ai sinh ra chỉ để trở thành một công cụ hoàn hảo hơn.
Hoa Chi siết chặt tay lên đầu gối Tạ Thời Miên, áp má vào chân cô.
Một dòng nước mắt trong veo chảy ra, thấm ướt một mảng nhỏ trên làn da cô.
Cô bé mèo nhỏ khóc rất đau lòng, đôi mắt tròn to đỏ hoe nhìn Tạ Thời Miên.
Tạ Thời Miên vẫn giữ giọng điệu dịu dàng:
“Hoang Nguyên Tinh, dù xa xôi hẻo lánh, vẫn là một phần quan trọng trong lãnh thổ Đế quốc. Vùng đất ấy giàu tài nguyên khoáng sản, đóng vai trò huyết mạch cho sự phát triển của Đế quốc. Một cơn bão có thể tàn phá mọi thứ ở đó, nhưng Đế quốc có trách nhiệm đưa tay giúp đỡ. Em không phải là ‘dân quê’ như lời các người hầu nói đâu.”
Tạ Thời Miên xoa khuôn mặt nhỏ bé đang ướt đẫm nước mắt của cô:
“Em không thua kém ai cả. Con người không có phân chia đẳng cấp cao thấp.”
Đây là lần đầu tiên trong đời, Hoa Chi nghe được câu nói: “Con người không có phân chia đẳng cấp.”
Tạ Thời Miên kéo cô bé đứng dậy:
“Đừng khóc nữa, khóc hỏng mắt thì không đẹp đâu.”
Hoa Chi ngập ngừng:
“Nhưng Đế quốc có quý tộc, có thương nhân lớn… Những người này vốn dĩ sinh ra đã cao quý hơn người khác.”
Tạ Thời Miên nghĩ đến cốt truyện trong nguyên tác. Cô nhắm mắt một lúc, rồi chậm rãi nói:
“Vậy thì thay thế họ. Chỉ cần em đủ mạnh mẽ, em có thể thiết lập lại toàn bộ trật tự.”
Hãy treo những thương nhân vắt kiệt sức người lên cột đèn đường.
Hãy đuổi lũ quý tộc ra đồng cày ruộng.
Nhưng trong đầu Hoa Chi, câu nói ấy được diễn giải thành một ý nghĩa khác:
“Nếu em đủ mạnh…” vậy có nghĩa là… em có thể tùy ý gần gũi ân nhân? Muốn chạm vào lúc nào cũng được?
Cô thiếu nữ mơ hồ gật đầu. Những lời của Tạ Thời Miên nói là điều mà cô chưa từng dám nghĩ đến.
Hoa Chi đang khóc thút thít, nước mắt và nước mũi đều lau hết lên áo của Tạ Thời Miên.
“Bẩn quá rồi, đi lau sạch đi.” Tạ Thời Miên đẩy cô bé ra.
Cô nhận ra rằng, đại boss tương lai không hề đáng sợ như trong nguyên tác. Bây giờ, cô bé vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa biết gì về thế giới.
Nhưng tối hôm đó…
Tạ Thời Miên đi chân trần vào phòng ngủ, không để ý đến chỗ gồ lên đáng ngờ bên mép giường.
Cô ngáp một cái, lật chăn và chui vào giường.
Trong bóng tối, một đôi mắt sáng rực đột nhiên mở ra từ trong chăn.
“HOA CHI!” Tạ Thời Miên giật mình tỉnh hẳn.
Những lời ban ngày nói ra, đều bị em vứt sạch rồi sao?!
Hoa Chi trong chăn liền ôm lấy cô, giọng nhẹ như mèo kêu:
“Tạ tiểu thư không ghét em.”
Tạ Thời Miên định đẩy cô bé ra, nhưng tay lại dừng lại giữa chừng. Không chỉ không ghét, cô bé này còn chính là điểm chí mạng của cô.
Hoa Chi nhận thấy sự do dự ấy, giọng càng thêm nũng nịu:
“Hôm nay em có một bộ đồ ngủ mới, muốn mặc cho Tạ tiểu thư xem.”
Mọi thứ của cô bé đều là của ân nhân.
Tạ Thời Miên lập tức từ chối ba lần liên tiếp:
“Ra ngoài! Không! Tôi không xem!”
Hoa Chi cọ cọ vào cô:
“Tạ tiểu thư lạnh, em có thể sưởi ấm cho cô.”
Tạ Thời Miên đưa mu bàn tay lên trán, mặt đầy bất lực:
“Hoa Chi, giáo viên của em không dạy em sao…”
Hoa Chi chớp mắt: “Dạy gì cơ ạ?”
Tạ Thời Miên: “Không được yêu sớm!”
*
Sáng hôm sau, Tạ Thời Miên đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài biệt thự:
“Dạo này trong trang viên có rất nhiều vệ sĩ mang theo súng.”
Kha Dung bước tới, khoác lên vai cô một tấm chăn:
“Nhà sản xuất Trí Não Toàn Cầu chưa từ bỏ việc tấn công nhà họ Tạ. Một số chi nhánh khác của gia tộc cũng gặp nguy hiểm.”
Cô ta lo lắng nhìn Tạ Thời Miên:
“Cơn đau đầu của cô đã đỡ chưa?”
Cơn đau đầu do rối loạn pheromone không thể giảm bớt bằng thuốc giảm đau thông thường.
Tạ Thời Miên xoa huyệt thái dương, cố làm dịu cơn đau như khoan vào não:
“Đỡ rồi, nhưng chưa hết hẳn.”
Kha Dung thử dò hỏi:
“Hoa Chi có chăm sóc tốt cho cô không?”
Dù cô bé chưa phân hóa thành Omega, nhưng việc tiểu thư đưa cô bé vào phòng riêng chắc hẳn có ý định gì đó.
Tạ Thời Miên: ……
“Chăm sóc rất tốt. Nhưng lần sau không được chăm sóc nữa.”
Luật pháp Đế quốc và sự chính trực trong lòng không cho phép Tạ Thời Miên có bất kỳ hành động vượt quá giới hạn nào với một cô bé chưa thành niên.
Kha Dung cười mỉm:
“Vậy tôi sẽ tìm người dạy Hoa Chi cách chăm sóc cô chu đáo hơn?”
Tạ Thời Miên cảm thấy huyệt thái dương lại đập mạnh:
“Cô nghĩ tôi giống một tội phạm nguy hiểm sao?”
Kha Dung im lặng trong giây lát.
Sự im lặng này thật chói tai.
Một lúc sau, cô ta đáp:
“Nhìn kỹ thì… cũng không giống lắm.”
Tạ Thời Miên nhớ đến những hành động trong nguyên tác của thân xác này. Thôi, đừng nói nữa.