Chiều hôm đó.
Một tin tức bất ngờ truyền đến khiến phủ công chúa không còn yên ả như trước.
"Công chúa! Công chúa!" Một cung nữ chạy vào, khuôn mặt tái nhợt.
Đoàn Ân đặt quyển sách xuống, nhíu mày hỏi: "Chuyện gì mà ồn ào vậy?"
"Thưa công chúa, trong cung truyền ra tin người hạ độc Nhϊếp chính vương và Tố Khanh!"
Đoàn Ân sững sờ, sắc mặt lập tức tái nhợt. "Ngươi nói gì?"
Cung nữ run rẩy đáp: "Mấy hôm nay, Nhϊếp chính vương bà Tố Khanh công chúa bị trúng độc, may mắn phát hiện kịp thời nên không nguy hiểm tính mạng. Nhưng có người trong phủ hắn nói có thể do bát canh gà mấy hôm trước do công chúa mang đến có vấn đề…"
Nguyễn Thanh kinh hãi đứng bên cạnh. "Bịa đặt! Công chúa mang canh gà là trong sạch, làm sao lại có độc!"
Đoàn Ân nắm chặt bàn tay, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay nhưng nàng không cảm thấy đau. Nàng cắn môi, ánh mắt lạnh lẽo: "Ta biết rồi cũng sẽ có kẻ giở trò hại ta không sớm thì muộn. Nhưng không ngờ nhanh đến vậy."
Nguyễn Thanh run giọng: "Công chúa, vậy giờ phải làm sao? Người không thể để họ đổ oan như vậy!"
Đoàn Ân nhắm mắt, hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh lại. Khi mở mắt ra, ánh nhìn của nàng đã kiên định hơn bao giờ hết.
"Thanh tỷ, chuẩn bị xe ngựa. Ta phải vào cung một chuyến."
Tại đại điện hoàng cung.
Không khí trong điện nặng nề và căng thẳng đến cực điểm. Lý Tuấn ngồi trên ghế cao một bênh hoàng đế ánh mắt sắc bén như dao quét qua mọi người xung quanh. Trước mặt hắn, các đại thần đang thì thầm bàn tán, còn bên dưới, Đoàn Ân đứng thẳng người, đôi mắt lạnh lẽo nhìn hắn.
"Công chúa Đoàn Ân, nàng có gì để nói với mọi người không?" Giọng Lý Tuấn trầm thấp nhưng đầy uy quyền.
Đoàn Ân ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của hắn. "Nhϊếp chính vương, ngài nghi ngờ ta đầu độc ngài sao?"
"Không phải ta nghi ngờ." Lý Tuấn nhếch môi, giọng đầy mỉa mai. "Chứng cứ đều chỉ ra nàng. Canh gà hôm đó là do chính tay nàng mang đến mấy ngày qua ta chỉ ăn thức ăn do đầu bếp trong phủ nấu, không ăn gì khác ngoại trừ canh gà hôm đó."
Tiếng xôn xao nổi lên. Đoàn Ân mím chặt môi, trong lòng như có ngọn lửa cháy bùng lên.
"Ngài nghĩ ta là kẻ ngu xuẩn như vậy sao? Nếu thật sự muốn hạ độc, ta còn mang đến tận tay ngài để người khác nắm được nhược điểm à?"
Lý Tuấn thoáng ngạc nhiên trước lời phản bác của nàng. Đây là lần đầu tiên hắn thấy Đoàn Ân cứng rắn như vậy.
"Công chúa!" Một giọng nói trong trẻo vang lên. Từ phía sau, một nữ tử dịu dàng bước ra. Chính là Tố Khanh, biểu muội của Nhϊếp chính vương.
Tố Khanh quỳ xuống, đôi mắt rưng rưng nhìn Lý Tuấn: "Biểu ca, xin hãy khoan dung cho công chúa. Có thể nàng không cố ý… Dù gì, nàng cũng là công chúa của một nước."
Lời nói tưởng như bênh vực, nhưng lại ngầm đổ tội cho Đoàn Ân.
Đoàn Ân quay sang nhìn Tố Khanh, ánh mắt sắc lạnh đến đáng sợ. Trong lòng nàng lúc này chỉ còn một suy nghĩ duy nhất:
"Kiếp trước ta ngu ngốc, bị các ngươi lợi dụng. Bị bỏ rơi. Kiếp này, ta tuyệt đối không để các ngươi muốn làm gì thì làm nữa!"